Thứ Năm, 25 tháng 5, 2017

Vòng Tay Mẹ - Đoạn Cuối

Đoạn Cuối

Người lính trẻ, ôm ghì họng súng, mắt đăm chiêu mơ màng. Trên đồn gác thật cao, hắn nhìn thấy đồng lúa phì nhiêu chạy dài xa tít tắp, xanh rờn, xanh rờn, như nỗi hy vọng của hắn ngày còn bé, và ngay bây giờ.

Hắn theo ba lên sống nơi thành thị, nhưng hình ảnh làng quê với bà nội già nua thấp thỏm vào ra một mình quạnh quẽ, cứ làm hắn bồn chồn. Hắn mong một ngày thanh bình để trở về với nội. Hắn mường tượng mỗi sáng nội thức dậy lui cui quét sân, đốt lá, lui cui châm trà và miệng gọi ột! ột! cho đàn heo ăn cám, mỗi chiều nội ra trước cửa ngóng, đôi mắt già mong thấy được con cháu tận đâu đâu... Ôi, sao hắn thương nội vô cùng.

Vòng Tay Mẹ - Chương 5

Chương 05

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi cách nhau chẳng bao lâu mà Ngôn vuột mất hai người Ngôn thương mến: cô Tam với con Bông. Đi học Ngôn cứ buồn bã ủ dột suốt buổi. Bọn học trò nói là: thằng Ngôn nhớ con Bông, rồi tụi nó trộ Ngôn:

Hò... ơ... Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ.

Nhớ ai, ai nhớ... ờ...

Hò... ơ... Nhớ ai, ai nhớ bây giờ nhớ... ai...

Vòng Tay Mẹ - Chương 4

Chương 04

Mẹ đi lúa về rồi, mẹ cho Ngôn năm trái quit, Ngôn để dành chiều con Bông tới, Ngôn cho nó ăn. Ở miệt vườn, quít không thiếu gì, mà cũng không có đứa con nít nào không ăn quít. Vậy mà Ngôn cũng để giành biếu xén. Quít không quý giá, mà Ngôn thấy le le khi cầm trái quít đưa cho con Bông. Chắc con Bông sẽ nghĩ là Ngôn thảo ăn, chứ không biết là Ngôn muốn… lấy le đâu…

Cái hôm nhát ma, con Bông sợ muốn… té đái trong quần, nó chạy thiếu điều vắt giò lên cổ. Sáng đi học, nó méc thầy. Thầy bắt Ngôn, Thạnh, Khôi ra quì gối ngoài cột cờ. Tụi học trò chộ mắc cỡ muốn chết. Ai đời học trò lớp nhất, già đầu mà còn bị phạt. Xấu hổ gì đâu. Ngôn tức lắm đó chớ, mà không biết làm sao. Ngôn nghĩ thầm trong bụng : “ Con gái dữ còn hơn chằng tinh, cóc thèm quen nữa, lạy cũng không chơi. ” Con Bông cũng chẳng chịu thua. Nó cũng thề thốt với tụi con Cúc, con Cẩm là không đời nào quen với thằng Ngôn, thằng con trai khỉ gió nào hết. Ngày nào đi học cũng hay nguýt nhau tưng bừng.

Vòng Tay Mẹ - Chương 3

Chương 03

Từ cuộc “ phiêu lưu ” bỏ nhà định đi “ giang hồ ” mà thất bại ấy, Ngôn thay đổi và Ngôn thấy nội với mẹ cũng thay đổi nữa, không phải nội mỗi lần bắt gặp Ngôn bị đòn nội mau mắn ra xin can, không phải mẹ mỗi lần Ngôn có lỗi là chẳng đánh Ngôn tới năm roi, chỉ đánh hai roi thôi, không phải vậy. Thay đổi ở đây là thay đổi cách đối xử với cô Tam.

Nội hết còn hằn học, rầy la cô Tam hoài như lúc trước, nội đâm ra dễ chịu, nói gì với cô Tam nội cũng nói bằng một giọng thân tình. Mẹ thì trái lại, càng lúc lại càng ghét cô Tam hơn, nhất là khi thấy nội trở nên thương mến cô Tam. Mẹ không cho Ngôn nói chuyện lâu với cô Tam, mẹ cấm ngặt.

Vòng Tay Mẹ - Chương 2

Chương 02

Mấy lúc gần đây, đánh lộn dữ quá. Ngôn không được ra đồng thả diều hoặc vô miệt trong rạch câu cá nữa. Ngôn chỉ còn theo xe lôi ra quận học, rồi theo xe lôi trở về nhà. Mới được thư ba hôm trước, bà nội trả lời rằng dưới này yên tĩnh không sao, ba cứ lo làm ăn... Bà nội sợ ba buồn...

Ngôn thì nghĩ rằng ba chẳng lo lắng gì đến bà nội, đến mẹ, đến cô Tam và luôn Ngôn nữa.

Bởi vì nếu ba biết thương biết lo thì ngoài việc gởi tiền về, ba cũng phải ghé về thăm ít ra một năm một lần, đằng này ba đi hoài, đi hoài có khi hai ba năm ba mới về. Mỗi lần ba về ba thêm đen, thêm dắn rỏi... Mẹ bảo ba đi buôn bán xa. Còn đâu xa hơn đất Saigon? Không biết ba có hay ở quê nội bây giờ súng nổ lốp bốp, người đi cày lúc nào cũng nơm nớp lo sợ hay không?

Vòng Tay Mẹ - Chương 1

Chương 01

Vừa mới ôm cặp bước vào nhà, Ngôn đã nghe tiếng cô Tam khóc thút thít, tiếng mẹ la hét và tiếng bà nội đay nghiến chửi rủa. Ngôn đứng sựng lại, rồi bước trở ra, ngồi phịch dưới gốc cây mận. Mặt Ngôn buồn thiu.

Ngôn hình dung ra được nhân dáng của cô Tam lúc này. Có lẽ cô đang co ro lau nhà, tóc cô rối nùi, mắt cô lem nhem nước, môi cô thì mím chặt lại... Tội nghiệp cô Tam quá. Không hiểu sao nội với mẹ ghét cô Tam dữ thần vậy? Ngôn thấy cô Tam tối ngày quần quật làm công chuyện nhà, Ngôn đủ thương rồi. Hơn nữa cô Tam hiền lành lắm, lễ phép lắm. Nói chuyện với nội cũng như với mẹ một thưa, hai cũng thưa. Nhiều khi Ngôn muốn binh cô Tam, muốn nói cái gì đó cho nội, cho mẹ đừng ăn hiếp cô Tam nữa. Hai người mà xúm lại gấu ó một người với Ngôn, đúng là ăn hiếp. Ở trường thầy giáo dạy, mọi người nên thương yêu lẫn nhau. Chắc tại nội không có đi học, mẹ nữa. Nên cô Tam bị ghét bỏ, hắt hủi. Có một mình Ngôn là thương cô Tam thôi. Ngôn thương cô Tam nhiều lắm, nhưng không biết có đủ làm cô Tam quên buồn không?

Vòng Tay Mẹ - LÊ NGUYỄN MAI TRẮNG (Loại Hoa Xanh)


Tủ sách Tuổi Hoa - 1973






Đoạn Cuối

Nguồn: Ngoc Trong Da sưu tầm; Vantrinh tan & N' NguyenVy đánh máy
---------------------

Mưa Nguồn - Chương 7 & 8 (hết)

Chương 07

Thái dụi mắt như không tin những điều anh vừa nhìn thấy: Dưới thôn Tân Lập có nhiều ánh sáng lập lòe. Những tia sáng di động soi tỏ từng chỗ do một nhóm người đang lăng xăng qua lại. Thái lẩm bẩm:
- Lạ chưa kìa ! Họ ở trong nhà Mai ! Chắc bọn này đến ăn trộm quá !

Thái rời chỗ đứng nhảy xuống con đường mòn, lối đi tắt xuống xóm. Anh đắn đo suy nghĩ chưa biết tìm cách nào để đối phó với bọn người mà đêm hôm đã kéo nhau vào ấp. Họ đến với mục đích gì ? Nếu không phải với mục đích vơ vét những thứ dân ấp còn để lại ! Nhà Mai vật dụng còn nguyên, heo, gà sởn sơ đầy chuồng, nếu họ lấy mất thật uổng quá. Thái phải ngăn cản họ mới được và với bất cứ giá nào.

Mưa Nguồn - Chương 5 & 6

Chương 05

Tin Mai mất tích được bà giám đốc lưu xá thông báo ngay cho gia đình Phúc biết. Luật sư Bình không khỏi sửng sốt khi nghe tin, cau mày bảo:
- Vô lý ! Con người đâu có thể tan biến dễ dàng như mây khói được, nhất lại biến mất ngay giữa phố phường trước mắt mọi người !
Bà luật sư bàn:
- Hay nói bị người ta bắt cóc chăng ?
- Thì nó phải kháng cự, phải kêu lên và cô giám thị cùng các bạn nó phải biết chứ !
- Nếu vậy, chắc con nhỏ này bỏ trốn rồi ! Con có hiểu biết gì về vụ này không Phúc ?
Phúc gật đầu trả lời mẹ:

Thứ Tư, 24 tháng 5, 2017

Mưa Nguồn - Chương 3 & 4

Chương 03

Phúc giật giây chuông rồi đứng đợi ngoài cổng. Người nữ tu mở cổng, nhận ra Phúc mỉm cười:
- Cậu đến thăm bé Mai ? Mời cậu vào ngồi chờ một lát, xong giờ ôn lại bài em sẽ ra ngay.
Như mọi lần đến thăm Mai, Phúc ngồi đợi trong phòng khách. Anh nhặt một tờ tạp chí trên mặt bàn lật lên coi vài trang nhưng tâm trí lơ đãng không nhớ rõ mình đã đọc những gì. Anh hơi hối hận vì đã ba tuần nay chưa vào thăm Mai. Chẳng hiểu “con nhỏ” ra sao ? Con bé có còn nét mặt ủ ê, rầu rĩ khiến Phúc phải đem lòng thương hại, luôn luôn tìm lời an ủi ? Nhớ lại, Phúc thấy từ ngày Mai được gửi vào tá túc ở đây, mỗi lần Phúc tới thăm Mai, hoặc đón Mai về nhà chơi, cô bé như càng có vẻ câm nín, buồn bã hơn. Ở đây, dĩ nhiên Mai không thiếu thứ gì. Em được chăm sóc tử tế như mọi nữ sinh lưu trú khác, cùng chung giờ chơi, giờ học. Kể được như vậy cũng là may phước lắm. Nhưng Mai vẫn buồn nỗi buồn tha hương, tâm trí lúc nào cũng tưởng nhớ đến con đường đồi đưa xuống lòng thung lũng, ở đó có ngôi nhà của bà cháu Mai nằm giữa một thôn xóm hiền hòa.

Mưa Nguồn - Chương 1 & 2

Chương 01

Mai đứng nép người bên khung cửa sổ nhìn ra. Ngoài trời đang mưa. Mưa tầm tả, liên miên từ trưa tới giờ chưa ngớt. Mùa mưa ở miền Cao Nguyên thường kéo dài hầu như bất tận. Những đám mây xám vần vũ nối tiếp nhau trút sũng nước xuống mặt đất. Ngớt trận này, trời quang được chốc lát, ánh nắng chưa kịp hong khô ngọn cỏ, mây xám ùn ùn kéo đến, và trận mưa khác lại bắt đầu.

Ngoài cửa sổ, nơi Mai đang đứng, những giòng nước từ trên mái chảy xuống đan mành che mờ cảnh vật.

Mai rất thích nhìn mưa. Mưa gợi lên nhiều ý nghĩ buồn buồn, nhưng cũng nhen nhúm những cảm giác ấm áp khi đứng trong nhà nhìn ra ngoài trời ướt át.

Mưa Nguồn - BÍCH THỦY (Loại Hoa Xanh)


Tủ sách Tuổi Hoa - Loại Hoa Xanh





Nguồn: KITTY sưu tầm và đánh máy
------------------------

Thực hiện eBook: Nguyễn Hữu Minh