Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2015

CHƯƠNG IV_TÊN TÀI XẾ SUZUKI...

CHƯƠNG IV

Thời gian này đối với tôi chậm như rùa. Không phải là thứ bóng câu qua cửa sổ, cũng không là thứ thoi thấm thoắt đưa. Thời gian nhỏ giọt ư ? Cũng không phải nốt. Có khi nó như đứng dừng lại. Chán ghê ! Đã vậy tôi lại cứ hâm hấp sốt – không sốt nhiều – moi mỏi, nhưng nhức khắp mình.

Tôi được uống một thứ trụ sinh mới và luôn luôn mỗi lần đều có kèm theo viên sinh tố C. Tôi phải ăn cháo – nói ăn là sai, tôi cứ húp đánh soạt một cái là xong, cháo thì loãng, nhuyễn nhừ ra, có nhai đâu mà gọi là ăn ? – Tôi được uống nước cam nữa, song đó đều là các thứ tôi không thèm.

Đến ngày thứ bảy, khắp mình mẩy, lưng bụng, chân tay cho chí trên đầu tóc tôi cũng đầy những mụt, mụt to, mụt nhỏ, có mụt mọng những nước, có mụt như có mủ, trông mà ghê ! Tôi không rửa mặt, rửa tay được (có chỗ nào trống đâu cho mình rửa) Lũ em và các bà chị thập thò ngoài cửa, chỉ mỗi mình mẹ tôi là ra vô, thay quần áo, bưng cháo, bưng sữa, mang thuốc, xách bô vô cho tôi.

Có khi tôi nằm mê nhiều giờ liên tiếp và lờ mờ thấy khuôn mặt mẹ tôi cúi xuống bên tôi, có khi mẹ tôi vuốt tóc tôi, có khi mẹ hôn phớt trên mặt, trên trán tôi, có khi mẹ nắm tay tôi… Tôi thoang thoáng cảm động, nhất là khi nào mẹ tôi hỏi :

- Con có mệt lắm không ?

Hay :

- Con có khó chịu trong người nhiều không ?

Thì tôi cố gắng để trả lời, nhưng tôi không thể cưỡng với cơn mê, tôi chỉ gật đầu nhẹ mà thôi. Mấy ngày đầu, tôi còn đọc sách, đọc báo – do mẹ mang vào – cho qua giờ, song đến lúc đó thì tôi không thiết đọc, xem chi cả. Các mụt không làm tôi đau – điều đó giúp mẹ tôi vững lòng nhất, vì mẹ nói nếu mụt đau nhức tức là đậu mùa – nhưng cấn cái thật khó chịu. Tôi cứ phải mặc quần dài, áo dài tay, càng bực thêm. Mẹ tôi chỉ chừa có một cửa sổ mà lại kéo màn, thành ra cũng như không. Mẹ tôi cho tôi mượn cái radio nhỏ để dưới gối nghe vớ vẩn cho qua giờ. Có khi góc cạnh của nó đâm vào mụt trên đầu hay dưới lưng tôi làm tôi đau nhói. Tôi tức mình, hất nó xuống chân giường !

Nhưng mặc kệ tôi đau ốm, chị em tôi vẫn cười giỡn ong óng bên ngoài, tiếng họ chui vào màng tai tôi qua cửa lưới làm tôi nhức óc và giận sôi. Thỉnh thoảng mùi các món xào chiên dưới bếp cũng đột nhập vào mũi tôi, không chút e dè, do dự !

Thời kỳ này, tôi được ăn uống khá hơn: bánh mì nhúng trong sữa cho mềm ra ! Bộ răng tôi trở thành thứ vô dụng ! Sang tuần lễ thứ hai, các mụt khô dần – trừ những mụt mọng nhiều nước và to nhất, mẹ tôi và tôi hơi mừng mừng thì tôi bị phiền nhiễu khác: tôi ngứa điên ! Tôi khóc rấm rứt, tôi gọi mẹ cả ngày. Mẹ tôi an ủi, dỗ dành, chán lại la lên vì hết kiên nhẫn nổi.

Sự ngứa ngáy đến độ làm tôi bẳn tính, không thèm ăn những miếng cam vàng óng, mọng nước mẹ mang vào, tôi đạp tung hết chăn gối xuống gậm giường không thèm nhặt. Giá mà chịu chích thuốc đau để hết ngứa, tôi cũng bằng lòng, khốn nỗi: bà bác sĩ bảo không cần và khuyên mẹ tôi cho tôi xức phấn vào mấy chỗ ngứa. Tôi làm theo, dìu dịu được một chút rồi lại y như cũ.

Bữa sau, cậu Kh. từ Huế vào, tức thì tôi đòi cậu chích thuốc cho, đòi đủ thứ – cậu mình dễ mà ! – ai ngờ, cậu cũng không chích gì hết, cậu trấn an tôi bằng một lô câu chuyện đầu Ngô mình Sở rồi đội mũ ra đi !

Tối đó, mẹ tôi cho tôi ăn khá hơn, khá nhất: cơm nhão với canh rau ! Tự nhiên cơn ngứa dịu xuống vài giờ. Rồi khi cả nhà đi ngủ thì cơn ngứa thức dậy: không hiểu vì tôi tức cậu Kh. hay cơn ngứa có nhiều hơn mà tôi lăn lộn, khóc rầm rĩ làm mẹ tôi phải chạy qua. Tôi đòi mẹ phải gọi cậu đến ngay.

- Con biết bây giờ là mấy giờ không ? Hai giờ sáng ! Làm sao mẹ gọi cậu đến cho con được ? Để năm giờ mẹ sẽ đi, bây giờ giới nghiêm mà !

Tôi nín khóc, nằm yên, nhưng khi mẹ tôi tắt đèn qua phòng bà thì tôi xùng lên, đá tuốt hết chăn gối xuống đất, dậm đùng đùng vào vách, lên giường, tháo cúc áo ra, cởi quần dài ra – không có ba tôi ở nhà mà ! Tôi tha hồ làm loạn lên cho hả tức.

Mẹ tôi không thèm qua nữa, bà mặc kệ tôi. Khóc chán, làm rầm rĩ chán, tôi mệt lử, nằm thở dốc và thiếp đi.

Bỗng tôi thức dậy, nghe loáng thoáng như có tiếng mẹ tôi :

- Thì chị biết chứ, song chị đâu dám cho cháu uống thuốc ngủ, nó còn nhỏ quá, phải cẩn thận…

- Nó nhỏ tuổi nhưng cái xác nó gần bằng em rồi, chị không thấy sao ? Người ta cho uống thuốc theo kí lô…

Giọng cậu nhỏ lại, song tôi không ngủ được nữa, tôi la lên :

- Cậu Kh. phải cho con thuốc, con đau lắm, ngứa lắm, không ngủ được…

Cậu Kh. vô phòng, vuốt tóc tôi, trông cảnh tượng bừa bãi đó mà không rầy rà gì hết, cậu còn dỗ tôi hết sức ngọt ngào. Mẹ tôi thì có vẻ giận, bà cúi nhặt chăn gối rồi đi ra, không nói một lời. Cậu Kh. đưa cho tôi một viên thuốc trắng như viên aspirine và nói :

- Con uống đi và sẽ ngủ một giấc ngon lành, chừng thức dậy sẽ khỏe…

- Con ngứa…

Tôi nói và gãi mạnh một cách hung hăng – song cố tránh mấy mụt chưa khô – để cậu thông cảmnỗi khổ sở của mình. Cậu ngăn lại :

- Con đừng gãi, trầy da, khó lành mà lại đau, phải nghe lời cậu. Rồi cậu sẽ biên cho cái toa thuốc uống cho hết ngứa.

Rồi cậu gài cúc áo cho tôi, lau mồ hôi và tắt đèn trước khi bước ra ngoài, không quên bảo tôi là: con sắp ngủ bây giờ đấy.

Tôi ấm ức vì người dỗ dành tôi vừa rồi không là mẹ tôi và quyết sẽ không ngủ, đợi cậu đi rồi sẽ khóc lại, sẽ vứt gối, vứt chăn – tôi hết cho là mình lớn rồi – tôi sẽ làm cho mẹ biết là tôi còn cần bàn tay và ánh mắt người, người không thể bỏ tôi như vậy được… Tôi hồi hộp đợi tiếng xe cậu nổ…

Bóng tối bao quanh tôi – ra trời chưa sáng rõ – sự yên lặng phủ vây tôi, tấm chăn mát dịu đắp ngang mình tôi, nó quả có kém thua bàn tay và ánh mắt mẹ tôi, song tôi không chống cự nổi lại nó, mắt tôi ríu lại. Tôi ngủ trong khi muốn thức.

*

Tiếng bát, đũa, muỗng va chạm nhau ngoài phòng ăn làm tôi tỉnh. Tôi thấy khỏe và cùng một lúc nghe đoi đói. Tôi vẫn nằm yên, nghe ngóng. Nhờ ngủ hay nhờ thuốc ?

Mẹ tôi vào, tay bưng một khay thức ăn, có giò lụa, cơm và nước mắm. Tôi tránh mắt mẹ tôi nhưng không kịp. Mẹ tôi không nói gì, lẳng lặng lại gần cửa sổ mở ra, ánh sáng tràn vào làm căn phòng quang đãng hẳn lên, cùng một lúc niềm hối hận cũng ùa vào lòng tôi một lượt. Tôi muốn khóc vì ý nghĩ đã làm mẹ khổ, nhất là khi nhìn kỹ, tôi thấy mẹ hơi xanh, mắt sâu thêm, nét buồn phảng phất trên gương mặt vốn thường tươi tắn. Tôi muốn chồm dậy ôm mẹ tôi, van xin mẹ tôi tha lỗi, hứa sẽ không làm khổ mẹ, nhưng tôi như bị dán chặt xuống giường. Tôi là con trai, lại lớn xác rồi, khó làm những cử chỉ âu yếm như lúc nhỏ chăng? Tôi sợ mẹ tôi sẽ gỡ tay tôi ra chăng?...

Tôi nhớ đến thằng Minh, em tôi, hễ mỗi lần bị mẹ rầy la hay đánh đòn xong nó lủi thủi đi rửa mặt, lau nước mắt và có thể vui vẻ ngay sau đó. Song khi nào thấy mẹ tôi khóc, thì đang ăn, nó buông đũa khóc theo, đang chơi, nó ngừng chơi khóc theo, có khi nó ôm chầm mẹ tôi, vòng tay nhỏ nhắn của nó vòng ngang lưng mẹ tôi, đầu nó gục vào lòng mẹ tôi: nó khóc nức nở, còn mẹ tôi thì khóc lặng. Những giòng nước mắt mẹ tôi chảy dài xuống, ướt đẫm tóc nó. Lại có những lần khác, ba tôi rầy gì mẹ tôi đó, mẹ tôi lẳng lặng xuống nhà, tức thì nó cũng xuống theo… Lâu, thật lâu, chúng tôi mới thấy mẹ và nó đi lên, cả hai mắt đều đỏ hoe. Tụi tôi ngớ người ra, mất vui đi một chút rồi… thôi. Không rõ chị và em tôi thì sao, còn tôi, không phải tôi không thương mẹ, song tôi không mau nước mắt kiểu đó được. Ngay cả con Hà, nó cũng vậy. Chị Thu thì trung dung(nghĩa là có khi khóc theo mẹ tôi, khi thì không), lại có khi chị giở cái giọng rỉa rói của thứ cá nhọn mỏm ra :

- Tụi mày làm mẹ khổ, làm mẹ khóc, rồi mẹ chết sớm cho coi !

Nghe mà nhức cả tai. Ấy vậy mà, khi nào mẹ tôi khóc vì chị ấy thì tôi không bao giờ thèm dùng giọng rỉa rói đó mà cảnh cáo chị cả. Mình là con trai, đàn ông, mình phải xử sự quân tử – tôi tự nhủ thầm, tuy tôi cũng bực chị lắm.

Về sau này, trong những lúc vui vẻ, chúng tôi thường đem chuyện này ra bàn tán sôi nổi, Minh bị chế nhiều nhất. Song kỳ thật, riêng tôi trong thâm tâm, tôi ao ước sao đôi khi cũng mau nước mắt như thằng mít ướt đặng mẹ tôi hiểu rằng thằng con lớn cũng biết thương mẹ chớ không phải chỉ thằng út mới biết thương mẹ, mà vô ích, nước mắt tôi nó không chịu lệ thuộc tôi, biết làm sao? Nhất là những lúc như lúc này đây…

Rồi tôi bỗng ngạc nhiên khi nhớ ra là mình cũng không khó khóc lắm, chính đêm rồi tôi đã khóc lóc ầm lên kia, khóc thật sự chứ không phải giả vờ, nước mắt ướt đẫm mặt ! Chính mấy ngày nay tôi khóc liên miên mà ! Kỳ quá, khó hiểu quá !

Đột nhiên, mẹ tôi quay lại, dịu giọng :

- Con đã hết ngứa chưa ? Đói bụng phải không ? Muốn khóc mà không khóc được nữa, phải không ?

Trời ! Làm sao mà mẹ lại đi guốc vô bụng tôi bất ngờ như vậy chứ ? Làm sao mà tôi nghĩ gì là mẹ tôi biết tuốt tuột hết như vậy chứ ? Tôi chưa biết chống chế cách nào thì chị Thu ở đâu thò mặt vô, trêu :

- A ! Chào người lớn ! Sao mà người lớn khóc cả đêm không cho ai ngủ hết vậy ? Hả ?

Mẹ tôi bật cười, mắng yêu :

- Thì nó người lớn cũng như mày chứ hơn gì ? Chỉ người lớn lúc đòi đi chơi, đòi tiêu tiền…

- Nhưng con có xưng là người lớn đâu ? Đằng này nó tự xưng nó là người lớn, kia mà !

- Bao giờ ?

- Hôm nó chưa đau kìa, nó nói với con vầy chớ : “Em sắp là người lớn rồi: em sắp được làm kiểm tra rồi !”

Chị lại cười khúc khích ra chiều thích thú, tôi muốn gây vì cái thói mách lẻo của chị, nhưng mẹ đã vui vẻ nói :

- Cũng không nên cho là lạ, hồi cậu Kh. bằng nó cũng dùng giọng đó: một bữa cậu ra phố về, nói với mẹ: “Trời ơi ! Ngoài phố họ bắt lính, soát giấy các thanh niên kỹ lắm, em trông cho họ hỏi em đặng em đưa thẻ học sinh ra cho họ mắc lỡm chơi mà tức quá, họ không chịu hỏi !” Cậu cũng lớn xác như chú Vũ mình bây giờ vậy mà, cậu không ngờ rằng nhìn mặt non choẹt người ta biết ngay…

Và mẹ cười phá lên. Trong những ngày tôi đau ốm, bây giờ là lần đầu tôi thấy mẹ vui vẻ. Vì mấy lời thóc mách của chị Thu ? Vì sự trùng hợp giữa cậu cháu tôi về sự người lớn giả ? Hay vì sức khỏe tôi đã gần phục hồi, nỗi lo lắng đã qua ?

Dù vì gì đi nữa, không khí giữa mẹ con tôi đã trở lại bình thường, không khó thở như lúc mẹ mới bước vào, tuy mắt mẹ còn đỏ hoe và dù tôi không thể khóc để tỏ lòng hối hận, cũng không nhoài tới ôm mẹ xin lỗi một cách dễ dàng như cu Minh, tôi đã đủ can đảm mà nhìn thẳng vào mắt mẹ tôi và tôi đọc trong mắt mẹ tôi sự bao dung tha thứ. Điều này làm tôi thêm can đảm, tấn công :

- Con không ăn cơm nhão như cháo nữa…

- Được rồi ! Con sẽ ăn cơm từ hôm nay, ăn như thường. Cậu cho phép.

- Chừng nào con đi học được, mẹ ?

- Chưa nói đến chuyện này được. Thôi ăn cơm đi, mẹ biết con đói, phải không ?

*

Tuần lễ thứ hai qua đi, tôi cũng gần trở lại bình thường. Có điều mặt tôi trông kỳ cục quá, các mụt – cả trong mình cũng thế – khô đi mà chưa rụng. Tôi ăn uống tự do, đủ thứ. Nhưng nhiều lúc tôi bực bội không thể tả vì vẫn bị cấm ra gió và ăn xong lại cứ nằm. Mẹ tôi cho mang cái máy quay dĩa hát vào phòng và tôi được tự do muốn mở dĩa nào thì mở.

Tôi nghe đủ thứ: Tết trung thu, Mái tóc huyền, Bonanza, mấy bài của anh chàng ca sĩ Ăng-lê giọng nghèn nghẹn, rên rên có cái tên dễ nhớ là Cờ Líp Ri Sa, mấy bài gì khó nhớ mẹ mua bên Barcelone, không có lời, nhạc ròn rã, cong cóc vui tai; mấy bài tiếng Pháp, cậu M. gửi về cho mà mẹ tôi dịch ra một cách văn vẻ là: Tôi nghe tiếng còi tầu và Tôi đi và khóc dưới mưa ! (Thú thật, mấy bản này tôi chả hiểu mô tê gì ráo, có điều tên nó hay quá, nhạc êm tai thì nghe chơi thôi) Rồi tôi nghe Jô Ny Guy Ta, Cầu sông Kwai và Le jour le plus long. Đó là ba bản ruột của mẹ tôi, ngoài ba bản đó, mẹ tôi không thích bản nào hơn.

Lâu lâu, thể theo lời yêu cầu của chị Thu, chị Cúc, tôi mở một bản thời trang rên rỉ, hoặc thể theo ý muốn của Bé, Minh mà mở Ông Ninh, Ông Nang, Em Bé Quê, chị bếp thì nài xin nghe Mái Tóc Huyền, ba tôi thì ưa Giòng Sông Xanh. Thật không bao giờ tôi được mọi người cầu cạnh đến mức đó, vì mẹ giao toàn quyền cho tôi sử dụng cái máy. Nếu ai muốn nghe bản gì mà tôi không bằng lòng thì cũng chịu thua, phải xuống nước với tôi ! (Trừ ba tôi và mẹ, dĩ nhiên).

Nhưng chỉ được ba hôm là tôi đâm chán. Gió bên ngoài hiu hiu thổi, nắng bên ngoài rực rỡ, tôi vạch màn nhìn ra: mây trắng, trời xanh mà tôi thì bị nhốt lúng ta lúng túng trong phòng ! Lâu lâu, các bạn Thiếu niên Hồng Thập Tự đến thăm mang cho tôi mươi quả cam, chúng tôi nói chuyện như pháo, song rồi cũng đến lúc họ ra về. Lâu lâu, thằng H. bạn thân cùng lớp thập thò ngoài cửa lưới, thông báo những tin tức trên trường, trong lớp của tôi, rồi lại biến mất.

Tôi lại bứt rứt, không nằm yên, không ngồi yên mà cũng chẳng đứng yên : tôi đi đi, lại lại, khua khoắng không ngừng. – Nếu không cố tự chủ, không nhớ lại những điều làm phiền mẹ vừa qua, chắc tôi làm ầm lên cho hả…

*

Trong đêm tối, tôi nằm lặng không thể nào chợp mắt, không hiểu tại sao. Trong suốt hơn hai tuần qua tôi đã ngủ nhiều quá chăng ? Hay vì ban ngày cũng ngủ nữa chăng ? Tôi trăn trở, bực tức tuy đã hết sức cố dằn cơn tức xuống.

Tôi tự nhủ : mình nên biết điều một chút, mình nên mừng là phải hơn, vì các mụt đã tuần tự rụng đi, không để lại dấu vết gì trên mặt và mẹ tôi cũng hứa vài ngày nữa tôi có thể trở lại học đường. Tôi đâu muốn gì hơn ? Chao ! Lại được chạy nhảy thong thả ngoài trời, được thò mũi ra khung cửa kính xe buýt nhà trường mà hít thở, được sờ đến cái vợt, quả bóng. Không ! Không nên tham lam, khó tính.

Ấy, tự nhủ thế mà vẫn cứ bứt rứt không yên, tôi toan vặn điện lên đọc lại cuốn sách cũ mẹ mua cho, nhưng khi tay tôi vừa chạm vào cái nút bấm ở đầu giường thì bỗng, trong im vắng của đêm sâu có tiếng động cơ của xe hai bánh vang lên: ban đầu còn thưa, sau nổ ròn, dồn dập. Tự nhiên, tôi ngưng tay, lắng tai nghe ngóng, chỉ trong một nhoáng chiếc xe lướt ngang trước ngõ nhà tôi, động cơ nổ to – tôi biết là kẻ cỡi xe đã tháo ống “bô” ra cho tiếng nổ to thêm để tăng phần thích thú.

Tôi biết là bụi tung mù ngoài đường, gió đêm giạt tóc người cỡi xe ra sau và khói… khói chắc là nhiều lắm, có thể làm sặc kẻ nào loáng nhoáng đi gần đó ! Trong phút chốc, im lặng trở lại như cũ.

A ! Xe gắn máy ! Suzuki đỏ chói ! Yamaha xanh rờn ! Honda đen huyền ! Lambretta trắng tuyết ! Tôi chợt hiểu tại sao tôi muốn tức điên lên mấy hôm nay: chính vì chúng ! Gần hai mươi hôm nay tôi không được sờ đến chúng, không được ngồi lên chúng, thậm chí, không cả nhìn thấy chúng… Làm sao tôi không tức điên lên ? Một người như tôi, có tinh thần thể thao như tôi ! Yêu tốc độ như tôi !...

Tôi thở phào một cái, thấy êm ả trong lòng như nước trên mặt hồ khi không có gió. Chính chúng làm tôi ngứa thêm, tức thêm, giận thêm, chính chúng là nguyên nhân làm tôi khóc ! Chao ! Cái tình giữa chúng và tôi mới thắm thiết làm sao ! Ngay cả tôi mà cũng không hiểu được, nếu không nhờ tiếng động cơ vừa rồi làm tôi sáng suốt.

Tôi bình tĩnh lại sau khi phát giác ra nguyên nhân đã làm tôi lố bịch, nóng nảy ! Được, được rồi !

Không lâu đâu, tôi sẽ lên yên, hào hùng không thua chi Franco Nero lúc lên yên đuổi theo kẻ gian trong phim mà mẹ vẫn khen (tại không có kẻ gian tại đây, chứ nếu có coi, tôi đuổi theo chắc chắn trăm phần không kém !) Ngựa thật hay ngựa máy vẫn là ngựa, không khác chi nhau.

Trong một nhoáng, tôi lại thấy tôi người lớn trong cái hình ảnh đã qua: một mình, một xe từ bến xe đò Lý Thái Tổ trở về nhà bình yên, vô sự, cái hôm tôi đã tự phong mình làm thuyền trưởng, cho cái Honda là con tàu, con đường Lý Thái Tổ và Phan Thanh Giản là đại dương và người với xe xuôi ngược xung quanh, trước mặt, sau lưng là muôn ngàn con sóng dữ…

Mẹ nói vài ngày nữa tôi sẽ được đi học. Tuyệt quá ! Vài ngày nữa ! Là mấy ngày đây ? Hai ? Ba ? Bốn hay năm ngày chớ ? Tôi có kinh nghiệm về tiếng vài của mẹ tôi, song không sao. Tôi đã thấy đủ kiên nhẫn rồi, ông cao xanh ạ ! Ngày ấy sẽ đến. Rồi xem !
________________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG V

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét