Chương 03
Nhân chứng bị bắt giữ
Ông Cò gọi điện thoại mời Hoàng Minh đến Sở cảnh sát. Chàng vào văn phòng gặp một người đàn ông to béo, hồng hào nhưng vẻ mặt u sầu đang ngồi bất động trước bàn giấy ông Cò.
Chàng reo lên:
- Chào ông Bùi Thịnh. Ông vẫn khỏe?
- Vâng, cám ơn ông Minh.
Bùi Thịnh có vẻ nhạt nhẽo ra mặt. Ông Cò mới từ tốn bắt đầu câu chuyện:
- Chúng tôi điều tra và được biết hai ngày trước đây, ông có đến biệt thự Lúa Vàng.
- Vâng … nhưng tôi vô can trong vụ bắt cóc này mà.
Ông Cò gật đầu:
- Vâng, chúng tôi chỉ mời ông đến lấy lời khai với tư cách một nhân chứng thuần túy mà thôi. Ông vui lòng?
Bùi Thịnh im lặng.
- Ông đến chơi với giáo sư Vũ Anh hay có chuyện gì?
- Tôi đến chơi ….
- Ông là bạn với giáo sư?
- Không chúng tôi chưa hề quen nhau. Nhưng tôi hâm mộ tài năng của giáo sư và cách đây hai hôm tôi tới để bày tỏ lòng hâm mộ đó.
Minh cười nhạt:
- Tôi hết sức khâm phục ông Bùi Thịnh. Ông là thương gia áp phe nổi tiếng, thì giờ của ông là vàng bạc mà ông lại tới gặp giáo sư chỉ để tỏ lòng hâm mộ xuông thôi. Ông có biết rằng giáo sư Vũ Anh mới phát minh ra một loại thần dược chăng?
- Tôi … tôi có biết qua báo chí vì giáo sư dự định sẽ tổ chức một buổi thuyết trình về phát minh mới của ông tại Hội Trường Trung Tâm Văn Hóa Pháp tháng tới đây….
- À, ông Bùi Thịnh, hình như ông có phần hùn trong Viện Bào chế FERMOSE ở Sài Gòn phải không?
- Phải.
- Ông không nghĩ đến việc … bào chế thứ thuốc mới của giáo sư Vũ Anh sao? Tôi chắc hốt bạc lắm chứ vì giáo sư nổi tiếng thế giới kia mà.
Mặt ông Bùi Thịnh đỏ bừng. Rồi tái nhợt. Rồi ông nói với giọng trầm buồn:
- Lúc đầu đến đây, tôi định giấu các ông vì sợ liên lụy đến thân. Nhưng bây giờ tôi phải nói thực, tất cả sự thực: Tôi đến biệt thự LÚA VÀNG gặp giáo sư Vũ Anh để điều đình mua lại công thức chất thuốc mới của ông.
Ông Cò hỏi thêm:
- Ông cho biết công việc điều đình đi đến đâu?
- Chẳng đến đâu cả vì giáo sư không bằng lòng bán. Ông nhất quyết rằng phát minh của ông sẽ được tặng cho quốc gia sử dụng để phục vụ sức khỏe quần chúng và gia tăng sản xuất quốc gia.
- Giáo sư là một con người có lý tưởng. Và ông trả lời lập trường của giáo sư ra sao?
- Tôi biết điều đình thành công sẽ có lời lớn nhờ danh vọng của giáo sư. Nên tôi đành tăng giá tiền dần lên: mười triệu, mười lăm rồi hai mươi, sau cùng năm mươi triệu. Giáo sư vẫn không đổi ý. Ông còn bực mình bảo thẳng tôi rằng ông không thiếu ăn, cần tiền.
- Rồi ông ra về?
- Vâng, câu chuyện chỉ có thế thôi. Tôi đã nói hết những điều tôi biết. Bây giờ thì tôi về được chứ?
Ông Cò trầm ngâm giây lát:
- Tôi mong ông vui lòng lưu lại Sở cảnh sát 24 giờ để tiện việc điều tra.
- Tôi phản đối.
Ông Cò nhã nhặn:
- Chúng tôi luôn luôn làm đúng theo luật pháp. Xin ông thông cảm để chúng tôi làm phận sự.
Bùi Thịnh được dẫn đi rồi còn lại Minh và ông Cò trong văn phòng. Ông Cò hỏi:
- Anh Minh, theo anh Bùi Thịnh có dính líu gì đến việc giáo sư Vũ Anh mất tích chăng? Ông ta đến điều đình mua công thức chất thuốc mới, không xong nên tính dùng biện pháp mạnh chăng?
Hoàng Minh quả quyết:
- Theo linh tính của tôi, điều đó không đúng. Vả lại thực tế cho thấy tuy Bùi Thịnh là người lý tài nhưng ông ta rất nhát, sợ vào tù. Vào tù… ai hưởng dùm cho ông ta của cải thế gian?
- Đồng ý với anh Minh nhưng mình vẫn nên đề phòng những trường hợp ngoại lệ xảy ra. Hơn nữa tôi nghĩ rất có thể Bùi Thịnh dính líu đến vụ bắt cóc giáo sư Vũ Anh một cách gián tiếp.
- Nghĩa là? .....
- Nghĩa là ông ta không tổ chức bắt cóc nhưng vì hay tin ông ta đến điều đình mua công thức, một địch thủ thương mãi của ông ta bắt cóc giáo sư để Bùi Thịnh bị bắt vì tình nghi, tha hồ chúng múa tay trong bị, hạ đường dây thương mãi của Bùi Thịnh trong thời gian ông ta vắng mặt và mất hết uy tín.
- Ông Cò nói đúng lắm. Bây giờ chúng ta chờ đợi sự việc xảy ra để kiểm chứng. Nhưng còn việc giáo sư Vũ Anh lãnh hơn 20 triệu ra khỏi Ngân hàng làm gì? Ông ta có thật sự bị bắt cóc không? Tôi bây giờ lại hồ nghi tất cả và thấy rằng phải làm lại từ đầu.
Ông Cò cười xòa, vỗ vai Hoàng Minh:
- Thử lòng tôi đấy ư? Ông bạn đồng nghiệp? Tôi đồng ý với anh là giáo sư bị bắt cóc. Còn việc giáo sư lãnh tiền là chuyện tôi không thể hiểu được.
- Có thể người khác giả dạng giáo sư chăng? ….. Không ổn lắm, để tôi gọi điện qua Ngân hàng xem sao.
Hai phút sau, Minh buông ống nói, chán nản:
- Giáo sư … tự mình đến Ngân hàng, đứng dựa vào nền dốc, rút tập chi phiếu ký ngay trước mặt nhân viên phát ngân xin rút hết tiền gởi hơn 20 triệu. Còn giả thế nào được. Chuyên viên bút tự trong Ngân hàng thừa sức phân biệt chữ ký thật, giả.
- Có ai uy hiếp ông ta không?
- Không, chính tôi tận mắt thấy ông ta đi một mình bằng xe taxi.
- Thế là hết.
Hết hy vọng tìm ra bí ẩn vụ bắt cóc giáo sư Vũ Anh và cũng hết manh mối để khám phá ra sự thật: Một nhân viên cảnh sát vừa lên báo cáo với ông Cò: Bùi Thịnh đã chết. Chết vì một ly cà phê ông ta nhờ nhân viên cảnh sát mua từ quán nước bên ngoài.
Năm phút sau, sở Phân chất trình kết quả: trong cà phê có chất thạch tín (Arsenic) với một lượng đủ làm chết một con bò mộng.
Chương 04
Bí mật quanh Tiểu Phụng
Hoàng Minh đi mướn một căn phòng trong Khách sạn đối diện với biệt thự Lúa Vàng. Theo lời đề nghị của chàng, ông Cò đã ra lệnh cho nhân viên giải tỏa ngôi biệt thự từ chiều.
Hoàng Minh đã đi thuê một chiếc Chevrolet cũ kỹ để tiện xử dụng từ một garage quen. Vì xe hơi của chàng hư, chưa sửa kịp và số xe có lẽ bọn gian đã biết. Tốt hơn là dùng xe mới.
Trên phòng khách sạn có cửa sổ kính trông ra đường, Hoàng Minh võ trang một ống nhòm cực mạnh có gắn bộ phận hồng ngoại tuyến có khả năng xuyên thủng bóng đêm. Chàng còn mang vào phòng thêm…một ít bánh mì và đồ nguội để đàn áp sự nổi dậy của bao tử trong đêm dài thức trắng sắp tới.
Trời hoàng hôn rồi sẫm tối. Bóng đen nhá nhem trên mọi vật vẽ nên nhiều hình ảnh quái dị. Chưa có gì lạ cả. Rình chán Minh trở vô giường nằm nhắm mắt dưỡng thần một lát. Bọn gian có lẽ đến khuya hẳn mới hành động.
Thình lình Minh thấy mặt chàng nong nóng. Một cảm giác bị soi mói vô cùng khó chịu mà chàng không tìm thấy nguyên do. Minh rảo mắt quanh phòng và sau cùng mắt chàng đọng lại ở lỗ khóa cửa phòng. Một con mắt là lạ chăm chú bất động từ đó chiếu vào mặt Minh.
- Tông cửa ra ư ? Hắn chạy mất làm sao nhận ra được ? À…
Mắt Minh sáng lên khi thấy lọ mực trên bàn ngủ. Nhẹ nhàng, chàng vuốt ve lọ mực nghịch ngợm như đứa trẻ con. Và trong một cái chớp mắt, lọ mực bay vút vào lỗ khóa vỡ tan.
Xoảng…rào…rào…rào….
Mảnh thủy tinh vỡ rơi xuống sàn. Minh tông cửa phòng chạy ra. Không có ai đứng ngoài hành lang. Nhưng một vài tia mực còn sót chạy dài đứt quãng trên nền gạch. Minh lần dấu và kịp đứng trên lầu ba nhìn xuống mặt đất, bắt gặp mộ người đang dụi mắt bước lên một chiếc taxi…chiếc taxi xanh vàng quen thuộc chàng đã gặp ở đâu…A ! chiếc taxi bạn chàng, giáo sư Vũ Anh đã trèo lên khi lãnh 20 triệu ra khỏi Ngân hàng Hong Kong.
Bảng số xe bấm lên thay trong vài giây. Minh cười xòa :
- Thế mà sáng mình ân hận mãi rằng không nhìn kịp số xe. Xe taxi của bọn gian thật mà.
Chiếc Chevrolet chồm lên phóng nhanh như tên bắn. Vỏ ngoài cũ kỹ nhưng máy xe rất tốt và mạnh. Trong năm phút Minh đã đuổi lên gần bắt kịp chiếc taxi khả nghi kia. Đường bắt đầu rộng và thưa thớt, Hoàng Minh mừng rỡ nhấn thêm ga, chiếc taxi cũng chạy nhanh thêm và giữ khoảng cách trước xe chàng độ năm mươi thước. Khi kim đồng hồ tốc độ chỉ đến 140km/h thì hai xe đến Thủ Đức.
Xe taxi quẹo cua rất gấp. Vừa qua cua thì thân cột điện lăn ra ngang đường nhựa chắn ngang xe Chevrolet, Minh vội nhấn thắng.
Ầm…ầm…ầm…
Chiếc Chevrolet như con thú dữ xổng chuồng lao vút cán qua thân cây, mất thăng bằng lật nghiêng. Thắng xe đã đứt dây chuyền sức, Hoàng Minh tông kịp cửa xe nhảy ra ngoài trong khi xe bắt đầu bốc cháy.
Chân chàng đau nhói. Đầu đập vào đống đá xanh trải đường xếp thành hình khối chop bên lề xa lộ.
Minh không còn biết gì nữa.
***
Người đến thăm Minh ở nhà thương đầu tiên là Tiểu Phụng. Con bé đi vào cùng với ông Cò và nó hấp tấp xô cửa phòng vào trước. Mắt nó ngấn lệ.
- Chú Văn cháu là Tiểu Phụng đây nè.
Toàn thân Minh quấn băng trắng toát, chàng nói phều phào :
- Chú biết…
- Chú bị đụng xe hả ? Có đau lắm không ?
- Dĩ nhiên là đau rồi. Nhưng chú không bị đụng xe mà là…dây thắng xe hơi của chú bị cắt gần đứt, chỉ cần thắng gấp là xe lật nhào như ở xa lộ.
Viên bác sĩ vào phòng, xem xét qua loa rồi ra cửa nói chuyện với ông Cò, lát sau ông Cò nói với Minh :
- Anh may mắn lắm đó. Trường hợp tai nạn lật xe kể trên trung bình chỉ có 2/100 sống sót và có thể phục hồi sức khỏe. Anh ở trong số 2/100 đó.
- Bao giờ tôi xuất viện được ?
Ông Cò ngần ngừ. Minh dục :
- Ông cứ nói. Tôi không buồn đâu.
- Tôi không quen nói dối. Viện bác sĩ dặn tôi đừng cho anh biết sự thật vì sợ ảnh hưởng tâm lý gây nguy hại cho vết thương. Nhưng tôi phải nói để anh tiện thu xếp công việc: anh còn nằm trên giường này ít ra 3 tháng nữa.
- Lâu quá ! Tôi…tôi…
Minh nghĩ ngợi gì đó rồi nói với ông Cò :
- Nhờ ông liên lạc với sở Bưu Điện rồi mắc cho tôi một điện thoại trong phòng này, được không ?
- Được chứ.
- Cám ơn ông Cò. Tiểu Phụng, cháu đi về gọi Dũng và Y-Sroc lại thăm chú nghe. Nhớ nói là chú đã mạnh rồi. Mau lên Phụng, chú có việc gấp lắm.
Lúc Phụng ra rồi, ông Cò mới bảo Minh :
- Nhân viên của tôi bắt gặp 12 giờ đêm hôm qua, con bé này lẻn ra sân thượng phía sau biệt thự Lúa Vàng, dùng đèn bấm màu đỏ ra hiệu bằng ánh sáng liên lạc với một chiếc xuồng gắn máy đậu ở bờ sông bên kia. Con sông phía sau biệt thự đó, anh biết không ?
- Tôi vẫn ngờ là Tiểu Phụng có dính líu gì với bọn gian. Ông Cò biết không, chính giáo sư Vũ Anh đã nói với tôi anh ấy bị Tiểu Phụng theo dõi, rình rập khi ông làm việc trong phòng. Cả Dũng cũng xác nhận thế. Nhưng theo tôi, ông Cò khoan bắt giữ Phụng vì bọn gian còn đó, bứt mây động rừng.
- Tôi định cho theo dõi Phụng chứ chưa bắt giữ. Nhưng ai là người theo dõi bé hữu hiệu nhất bây giờ ? Nhân viên cảnh sát có canh chừng là ở bên ngoài biệt thự Lúa Vàng thôi.
Minh nở một nụ cười…méo xệch vì những vòng băng trắng quấn đầy làm cứng khuôn mặt :
- Vì thế tôi cho gọi Dũng và Y-Sroc đến. Hai thằng bé này được việc lắm.
________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG V - VI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét