CHƯƠNG V
Tôi đang ngồi đếm những tiếng mưa rơi lộp bộp trên thềm ciment thì Nghi đến. Anh ngồi xuống cạnh tôi :
- Thụy Như về mà anh không hay.
Tôi hỏi :
- Thế sao bây giờ anh đến ?
- Tại anh mới được biết em về lại Sàigòn sáng nay.
Tôi hỏi bâng quơ :
- Chắc anh Liêm nói.
- Ừ.
Rồi anh hỏi tiếp :
- Đàlạt vui không Như ?
- Cũng thường thôi anh. Mà có vui hay không, thì em cũng là kẻ đứng bên ngoài những cuộc vui đó. Làm sao em tham dự được khi mà em là kẻ…
Tôi bỏ lửng câu nói. Giọng Nghi ân hận :
- Anh xin lỗi đã làm em buồn.
Tôi lắc đầu :
- Anh không có lỗi gì. Em đã quá quen với những sự lỡ lầm như vậy của những người chung quanh rồi.
Chợt Nghi hỏi :
- Như biết Liên không nhỉ ?
- Liên nào, có phải Liên quen anh Liêm không ?
- Phải rồi, Liên đó đó.
Tôi ngạc nhiên :
- Biết, Như có biết. Mà sao… anh ?
- Liên quyên sinh rồi !
Tôi thảng thốt :
- Quyên sinh ? Mà… bao giờ, lúc nào ? Có chết không anh ?
Nghi đáp :
- Không, đã được cứu sống, nhưng coi vẻ xơ xác và buồn.
Một nỗi hối hận tràn khắp tâm hồn. Tôi không ngờ hậu quả của cuộc gặp gỡ hôm đó đã đưa đến một kết quả tàn khốc như thế. May mà Liên không chết. Nhưng có phải là lỗi tại tôi hay là lỗi tại anh Liêm. Hay là lỗi tại Liên đã quá bồng bột mà không chịu suy xét kỹ lưỡng về hành động của mình ? Tôi bối rối hỏi Nghi mà như hỏi chính mình :
- Anh có biết nguyên do vì sao mà Liên tự tử ?
Hình như Nghi lắc đầu nhẹ :
- Anh cũng không được rõ lắm. Có lẽ Liên buồn rầu chuyện gia đình sao sao đó. Ai hỏi nguyên do Liên cũng không nói thì làm sao anh hiểu cho được.
Tôi buột miệng định kể cho Nghi nghe về cuộc hội kiến tay ba hôm nọ, nhưng tôi kịp dừng lại. Tôi nảy ra ý định muốn đi thăm Liên. Tôi muốn đi, nhưng làm sao tôi đi được. Cần phải nhờ đến một người nào đó. Anh Liêm thì chắc không bao giờ chịu làm cái việc ngang trái như vậy. Chỉ còn Nghi, tôi hy vọng sẽ nhờ Nghi đưa đến thăm Liên được. Tôi dò hỏi :
- Anh Nghi này, chị Liên nằm ở đâu thế ?
- Grall.
- Anh có biết phòng không ?
Nghi cười nhẹ :
- Biết chứ. Anh mới vào thăm Liên hôm qua.
Tôi cố đưa Nghi vào câu chuyện :
- Chắc chị Liên… xanh lắm anh nhỉ ?
- Dĩ nhiên. Mà… em hỏi chi kỹ dữ vậy. Bộ quen thân à ?
Tôi lắc đầu :
- Dạ, không thân nhưng cũng khá biết. Anh cho em đi thăm Liên đi nghe anh ?
Nghi ngạc nhiên :
- Thăm Liên ? Em đi thăm Liên làm gì ?
Tôi nói giả lả :
- Thì… quen mà chị ấy bị tai nạn như vậy, em muốn đến thăm để an ủi chị ấy.
Nghi thở dài :
- An ủi chị ấy ! Em chỉ nghĩ đến người khác.
Tôi hiểu rất rõ câu nói của Nghi : Nghi muốn nói gì. Có phải Nghi hỏi tôi, sao em không lo cho em. Sao em không nghĩ đến em. Nhưng Nghi đâu có biết, một khi tôi quyết định đi thăm Liên là tôi đã nghĩ đến tôi rất nhiều. Tôi van nài :
- Nhé, anh đưa em đi thăm chị Liên nhé !
- Không được.
- Sao vậy ?
- Lỡ đưa em đi rồi Liêm nó về nó trách anh ?
Tôi ngạc nhiên :
- Sao lại trách anh ?
- Là bởi vì mấy hôm trước, nó có nói không muốn cho em gặp gỡ nhiều trong thời gian này, sợ người khác vô tình khơi dậy nỗi buồn trong em.
Tôi cảm động. Anh Liêm lúc nào cũng lo cho tôi. Tôi nói dối :
- Nhưng anh Liêm sợ là sợ những ai khác kia. Còn chị Liên chính anh ấy dẫn về nhà giới thiệu với em mà. Em thử hỏi anh, nếu chị Liên không được anh Liêm đưa về nhà giới thiệu thì làm sao em quen chị ấy được. Hồi nhỏ giờ em ở Đàlạt mà.
Nghi gật gù :
- Em nói có lý.
Tôi đánh thêm nước cuối :
- Vậy anh bằng lòng đưa em đi ?
Nghi xiêu lòng :
- Ừ.
- Chờ em thay áo.
Tôi vào phòng, kêu vú Năm nhờ tìm chiếc áo dài nội hóa trắng. Xỏ tay vào lớp tơ mát lạnh, tôi nhớ kỷ niệm lần mẹ tôi cho tôi chiếc áo này. Đó là một buổi chiều mưa dầm rất nhỏ. Tôi ngồi bên cạnh me tôi nhìn mấy cô nữ sinh trường Bùi thị Xuân ra về. Áo trắng của họ bay trong mưa trông thật đẹp. Chính hôm đó tôi đã ngỏ ý với me tôi là tôi muốn mặc áo dài nội hoá trắng. Ngay sáng hôm sau, tôi được chiếc áo dài. Chiếc áo dài trắng đầu tiên trong đời bởi vì từ nhỏ tôi chỉ quen mặc đầm. Hôm nay tôi muốn mặc lại chiếc áo dài nội hoá để được trở lại một lần cái tâm trạng ngây thơ mà tôi đã lỡ lầm đánh mất rồi.
Tôi theo anh Nghi ra đường. Chiếc taxi chạy quanh co một hồi rồi dừng lại. Nghi dìu tôi qua mấy dãy phòng. Anh ngừng lại và tôi cũng ngừng theo. Mùi ê-te bay thoang thoảng trong không khí làm tôi cảm thấy rùng mình. Anh Nghi gõ cửa. Có tiếng đáp yếu ớt vọng ra mà tôi đoán được ngay là tiếng của Liên.
- Cứ vào.
Cánh cửa bật mở. Tôi cảm nhận một hơi lạnh tràn qua y phục. Một tiếng kêu kinh ngạc thoát ra từ phía giường Liên nằm, khi Liên nhìn thấy tôi sờ soạng đi cạnh Nghi.
- Như !
Tôi đáp khẽ :
- Vâng, tôi đây.
Có tiếng lăn trở. Có lẽ là Liên định ngồi dậy. Nghi dìu tôi ngồi xuống ghế. Trong màn tối của thị giác tôi bất lực, tôi tưởng như mình đang nhìn thẳng vào mắt người con gái trước mặt. Người con gái yếu đuối đã vì một lý do tầm thường mà định hủy hoại cuộc đời mình. Tự nhiên tôi đâm ra thương hại Liên. Nghi giới thiệu e dè :
- Như, em anh Liêm. Chắc Liên biết ?
Tiếng Liên khàn như giọng nói được giới hạn trong cổ :
- Biết !
Tôi nói nhanh :
- Anh Nghi, em cần nói chuyện riêng với chị Liên một chút xin anh tha lỗi.
Nghi đứng lên, cười khì :
- Con gái gặp nhau, bao giờ cũng có nhiều chuyện nói. Thôi để anh đi có việc. Tý nữa anh trở lại đón em.
Câu nói đầy hiểu lầm của Nghi mà hoá ra lại hay. Chờ cho Nghi đi khuất, và cánh cửa đóng sập sau lưng, tôi nói :
- Chị Liên…
Giọng Liên lạnh lùng :
- Cô muốn gì ?
- Tôi muốn gặp chị.
- Để làm gì ?
Tôi ngập ngừng :
- Để nói với chị một câu chuyện.
Liên xa vắng :
- Vô ích. Đối với tôi bây giờ, tất cả đều vô nghĩa. Cô hãy cho tôi được yên.
Tôi dịu dàng :
- Chính ra tôi mới là người cần phải nói lên câu đó trước đây. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy rằng cô đang cần được một sự an ủi…
Liên ngắt ngang :
- Và cô đang định đến để “an ủi” tôi, có phải không ?
Tôi lắc đầu nhè nhẹ :
- Cô đừng dùng cái giọng nói như thế. Đáng lý ra khi thấy tôi đến đây, cô phải hiểu rõ cái thiện chí của tôi mới phải chứ. Tôi chỉ là một đứa con gái mù loà, việc đi đứng đối với tôi thật khó khăn. Như cô thấy đó, tôi phải nhờ Nghi đưa đi. Nhưng tôi đã cố gắng đến, và mục đích là chỉ để trình bày câu chuyện với cô.
Liên có vẻ đã chịu nghe tôi nói. Có tiếng chuyển động, hình như Liên nghiêng người qua hay là ngồi bật dậy.
- Tôi… xin lỗi Như. Nhưng thật ra, tôi không thiết gì nữa cả thật.
- Tại sao thế, Liên ?
Liên nức nở :
- Anh Liêm…
Tôi ngập ngừng :
- Anh Liêm… anh ấy… làm sao hả Liên ?
Liên bật lên :
- Anh ấy không yêu tôi !
Tôi an ủi :
- Tại sao Liên lại nghĩ thế ?
Giọng Liên trách móc :
- Như còn hỏi nữa. Chính Như đã chứng kiến cuộc cãi nhau tay đôi của chúng tôi hôm nọ. Chưa hết Như à, hôm sau, anh ấy gặp tôi tại thư viện, anh ấy còn mắng tôi thậm tệ. Nhưng điều làm tôi buồn và muốn đi tìm sự thoát ly cuộc sống, chính là vì anh ấy tỏ ra không thèm chú ý đến sự hiện diện của tôi nữa…
Tôi tò mò :
- Xin lỗi Liên trước, nhưng cho tôi hỏi nhé. Tại sao mà Liêm phiền trách Liên dữ vậy ?
Giọng Liên lạc trong nước mắt :
- Như không hiểu thật sao ? Thì Liêm trách tôi đã làm cho Như buồn. Liêm nói Như cần tình thương của Liêm hơn tất cả. Nhất là trong thời gian này, nên Liêm không muốn ai làm dấy động cuộc sống tình cảm trầm lặng của Như cả !
Tôi nghe niềm thương mến đi về ngập tràn con tim. Tôi thương Liêm quá và trong khoảnh khắc, tôi muốn chối bỏ ý định hôm nay của mình để chạy bay về nhà gục đầu vào ngực áo anh Liêm mà tạ ơn lòng thương sâu xa của anh đối với tôi. Nhưng tôi kềm chế được cảm nghĩ mình và vẫn ngồi im trên ghế, tôi cố lấy giọng hiểu biết bảo Liên :
- Liên lầm rồi !
Liên ngạc nhiên :
- Sao Như lại nói vậy ?
Tôi nghe buốt giá khi thính giác tôi tiếp nhận câu trả lời của chính mình :
- Là vì… Tôi đâu có cần Liêm. Tôi đâu có yêu Liêm. Liên cũng biết chúng tôi là bà con với nhau. Đó là một ngăn trở lớn thứ nhất. Hai nữa, tôi đang trong thời kỳ bệnh tật, tôi đâu có thời giờ mà nghĩ đến yêu đương. Tôi còn bao nhiêu chuyện phải lo mà…
Liên mừng rỡ :
- Thật sao, Như nói thật sao ?
Tôi cười buồn :
- Chẳng lẽ tôi đến đây chỉ để nói dối Liên bao nhiêu chuyện. Tôi nói thật đó, tin hay không là quyền của Liên. Nhưng tôi lấy tình thân hữu ra mà khuyên Liên là chớ nên dại dột như thế nữa. Chỉ thiệt thân mình thôi. Liên thấy tôi không ? Tôi là đứa con gái đáng tìm đến cái chết hơn Liên. Tôi đang sống bình thản mà đột nhiên bị một tai nạn không biết rằng có chữa khỏi không, hy vọng thật mong manh Liên ạ. Nhưng tôi vẫn sống để hy vọng, huống chi Liên lại là một cô gái có đầy đủ điều kiện để vui sống hơn tôi mà Liên lại đi tìm đến cái chết.
Liên kể lể :
- Nói thật với Như, Liên không thể sống thiếu Liêm được. Liên yêu Liêm chân thành, nên Liên không muốn mất Liêm.
Tôi muốn hét to vào mặt Liên là tôi cũng thế. Tôi cũng chân thành yêu Liêm và tôi cũng không muốn mất Liêm! Nhưng có một mãnh lực vô hình nào chận ngang cuống họng. Tôi bối rối cúi mặt xuống che dấu đau đớn, Liên tiếp :
- Liêm là một cái gì mà tôi cảm thấy quá cần thiết trong cuộc sống. Thú thật với Như, nếu quả thật lần này mà Liêm vẫn lạnh lùng, tôi chỉ muốn chết luôn.
Tôi hoảng hồn :
- Liên nói gì kỳ vậy ?
- Thật đó, yêu nhau mà không được gần nhau thì sống làm gì.
Tôi nghe tình cảm dậy lên một niềm ghen tức nhỏ nhoi đối với người con gái trước mặt, một người con gái mà tôi chưa hề một lần biết mặt. Người con gái đó đầy đủ điều kiện và thẩm quyền hơn tôi để yêu Liêm, sống bên Liêm suốt cuộc đời. Liên có quyền công khai yêu Liêm và đứng bên cạnh Liêm trọn đời, còn tôi, tuy yêu Liêm tha thiết, nhưng chỉ được quyền đứng trong bóng tối. Tôi chỉ được nhìn Liêm, chứ không được tiến thêm bước nào. Tâm hồn tôi trong phút chốc chợt lạnh như băng.
- Liên yên tâm. Tôi hy vọng nhiều là anh Liêm sẽ trở về với Liên.
Liên siết bàn tay tôi :
- Cảm ơn Như. Nhưng điều đó có vượt khỏi khả năng của Như không ?
Tôi cắn môi tìm một câu nói thích hợp :
- Không. Vì… Như không yêu anh Liêm. Như sẽ… Câu nói của tôi bị bỏ lửng vì anh Nghi đã trở vào. Tiếng cửa mở, báo hiệu cho tôi biết là chúng tôi phải chuyển hướng câu chuyện. Tôi sửa nét mặt cho tươi tắn và cười với Liên :
- Ráng mà tĩnh dưỡng chị Liên nhé.
Rồi tôi quay qua Nghi :
- Như thăm chị Liên xong rồi đó. Anh đưa dùm Như về.
Tôi tự cảm thấy mình không đủ khả năng ngồi đây thêm được nữa. Tôi không đủ sức nghe Liên nói về tình yêu của Liên đối với người tôi yêu nữa. Tôi phải chạy trốn, phải tìm cho mình một khoảng im lặng trống vắng nào đó để mà hoàn hồn, để kiểm điểm lại những lời mình vừa nói và duyệt xét lại những dự tính mình sắp thực hiện.
Tôi về đến nhà thì anh Liêm ra đón. Nghe giọng anh nói tôi hiểu là anh đang trải qua một cơn bực tức. Nghi cáo từ ngay lúc đó. Liêm dìu tôi vào nhà. Anh im lặng không nói với tôi một lời nào. Khi tôi khép cửa phòng lại và áp tai nghe tiếng chân Liêm khua xa dần, tôi thấy như có một sự đổ vỡ nào trong cả hai đứa. Sự lạnh lẽo xâm chiếm tâm hồn và không kềm giữ nổi nữa, tôi cúi đầu vào gối khóc nức nở. Bất thình lình cửa phòng xịch mở và tiếng anh Liêm vang lên như một mệnh lệnh :
- Như, sao thế ?
Tôi lắc đầu không nói. Anh Liêm đến cạnh tôi.
- Chiều nay Nghi đưa em đi đâu ? Đi chơi à ?
Tôi vò nát chéo chăn.
- Không anh ạ. Anh Nghi đưa em vào thăm chị Liên.
Anh Liêm thảng thốt:
- Thăm Liên ? Mà… tại sao em biết Liên ốm ?
- Anh Nghi nói.
- Rồi nó đề nghị đưa em đi thăm Liên phải không ?
Tôi đính chính :
- Không. Anh Nghi chỉ vô tình nói đến chị Liên. Nhưng chính em đã tự ý nhờ anh Nghi đưa đi thăm Liên. Mới đầu Nghi không bằng lòng đưa đấy, nhưng em năn nỉ…
Liêm tiếp lời :
- … Và nó xiêu lòng.
Tôi đáp khẽ như người phạm tội :
- Dạ.
- Thế em đến Liên để làm gì ?
Câu chuyện bắt đầu quan trọng. Tôi không hiểu có nên nói thật cho anh Liêm nghe chủ đích cuộc viếng thăm của tôi không.
- Em đến… để thăm.
- Em nói dối.
Tôi cúi đầu :
- Em muốn đến để nói cho chị Liên hiểu là em bằng lòng trả anh lại cho chị ấy.
Liêm bàng hoàng, lắc mạnh hai vai tôi :
- Em nói gì Như, tại sao lạ vậy ?
Tôi cố nén nghẹn ngào :
- Tại vì Liên là một cô gái yếu đuối, bằng cớ là Liên đã tìm đến cái chết một cách quá dễ dàng. Liên cần anh như cần sự sống vậy. Mà em không muốn thấy Liên đau khổ.
- Còn em ?
- Em khác.
Liêm siết nhẹ bàn tay tôi :
- Em lầm rồi Như ạ. Chính em mới là người cần sự an ủi và săn sóc hơn ai hết. Hơn nữa, anh không yêu Liên.
Tôi lắc đầu :
- Nhưng anh cần phải cứu một sinh mạng. Liên cần anh. Em không muốn Liên thiệt thòi vì tình cảm anh dành cho em.
Giọng anh Liêm chùng xuống :
- Em làm sao hiểu Liên được ? Em chỉ là một cô gái vô tư và ngây thơ. Em không thể hiểu được chiều sâu trong tâm hồn của những cô gái sống trong nhung lụa từ nhỏ, sống với tất cả sự nâng niu như Liên. Thật ra thì anh tin là Liên không yêu anh. Liên quyên sinh chỉ vì… tự ái. Mà đó là một việc làm hết sức vô ý thức và nông cạn. Cái chết không bao giờ giải quyết được gì cả, mà chỉ đưa đến chỗ bế tắc hoàn toàn thôi. Lẽ ra, theo anh, Liên tất phải nhận thấy ngay từ đầu là anh không yêu Liên và phải tìm cách chấm dứt ngay tình yêu ấy một cách êm đẹp hơn. Nhưng Liên đã không muốn như thế, Liên tưởng rằng Liên muốn gì là được nấy. Anh không yêu thương Liên thì làm sao anh tiến tới hơn được nữa chứ.
Anh Liêm nói một hơi dài, tôi im lặng nghe. Anh phẫn nộ nói tiếp :
- Anh thú thật rằng dù cho anh và em không thương nhau đi nữa, thì người con gái anh thương cũng không phải là Liên.
Thấy tôi không nói gì, anh hỏi nhỏ :
- Em nghĩ gì đó ? Anh xin lỗi đã nói hơi nhiều. Nhưng… à mà thôi. Em nghĩ đi nhé !
Anh bước đi. Tôi định kêu anh lại, nhưng tiếng tôi tắt nghẹn. Tôi vật mình xuống nệm khóc cho định mệnh ngang trái của đời mình. Đời một đứa con gái yêu thương lần đầu tiên đã vấp phải một trở lực quá lớn : Luân lý gia đình. Tôi hiểu khi yêu Liêm là tôi phạm tội, nhưng trong nỗi cô đơn cùng tột, tôi không làm cách nào khác hơn được. Liêm đã gần gũi, an ủi và săn sóc tôi. Đối với tôi, anh là người duy nhất làm tôi cảm thấy yên tâm dù cuộc đời tôi đang tăm tối. Trong màn đen chung quanh cuộc sống tôi, Anh Liêm rạng rỡ như một thiên thần. Ánh sáng chung quanh anh toả ra làm tôi chới với mà không tài nào thoát ra được cái hố thẳm mà tôi lỡ sa chân vào. Điều thắc mắc duy nhất và lớn nhất của tôi bây giờ là anh Liêm có yêu tôi không, hay anh chỉ thương hại tôi thôi. Câu hỏi đó trĩu nặng đầu óc tôi trong bất cứ lúc nào, và tôi thiếp đi trong mệt nhọc.
Ngày xuất ngoại của tôi đã gần kề. Me tôi đưa các em xuống Sàigòn chơi vì chúng đang thời gian hè. Tất cả ngụ tại nhà bác tôi, nên trong khoảng thời gian từ lúc gia đình về Sàigòn cho đến lúc tôi xuất ngoại, tôi không có dịp gần gũi và tâm sự được gì với anh Liêm. Tôi không có được một khoảnh khắc nào chỉ có riêng tôi và anh để nghe tiếng nói của hai con tim rung động và chân thành. Tôi tìm đủ mọi cách để được nói chuyện riêng với anh. Một buổi chiều, dịp may đã đến. Me tôi và bác tôi đưa mấy em tôi đi xem ciné. Anh Liêm viện cớ bận học không đi. Theo tôi nghĩ, có lẽ anh cũng muốn nói chuyện với tôi. Quả vậy – Chờ cho cả nhà đã đi, anh đến bên cạnh tôi gọi khẽ :
- Như này…
- Dạ !
Anh Liêm ngập ngừng :
- Anh có chuyện cần nói với em.
- Em nghe, chuyện gì vậy anh ?
Anh Liêm chắc lưỡi :
- Chuyện… của anh. Mà…
Anh bỏ lửng câu nói. Tôi tò mò :
- Có liên hệ gì đến em không ? Mà chuyện quan trọng lắm không hả anh ?
- Cũng khá quan trọng !
Tôi nôn nóng :
- Thì anh nói đại cho em nghe đi, anh ngập ngừng hoài làm em thắc mắc quá.
Giọng anh đột nhiên nặng nề :
- Mà thôi – Cũng không cần thiết phải nói bây giờ. Trước sau gì rồi em cũng sẽ hiểu. Sẽ biết !
Tôi bực tức :
- Dù sao, anh cũng có thể nói cho em nghe bây giờ mà.
Anh Liêm thoái thác :
- Thôi. Anh đã nghĩ kỹ, khoan đã, trước sau gì em cũng biết.
Tôi bướng bỉnh :
- Nhưng em muốn biết bây giờ.
Tôi đoán Liêm lắc đầu. Anh chuyển hướng câu chuyện ;
- Còn mấy ngày nữa em ra đi. Điều anh cầu mong duy nhất là xin Chúa cho em tìm lại được ánh sáng, tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn.
Tôi lắc đầu :
- Em không hy vọng gì đâu anh.
Anh Liêm an ủi :
- Em đừng bi quan quá như thế. Có gì mà khoa học không giúp chúng ta được đâu ? Em thấy nhiều việc động trời, mà khoa học còn thực hiện được, huống hồ gì là việc trả lại cho em ánh sáng.
Tôi nói như với chính mình :
- Đôi lúc em không muốn được sáng mắt. Em sợ một khi em bình thường lại rồi, thì anh và em sẽ phải xa nhau. Điều đó chắc chắn lắm. Mà em cũng không muốn xa anh. Sống nương tựa vào tình thương của anh, em cảm thấy được yên tâm và thoát ra ngoài những bi quan dằn vặt. Chính nhờ anh mà em can đảm chấp nhận sự bất hạnh của mình mà không mảy may oán trách.
Anh Liêm ngậm ngùi :
- Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là em và anh có được bên nhau không. Mà là em được thấy lại ánh sáng. Em đã can đảm lâu nay thì bây giờ hãy cố gắng thêm. Mấy ngày không là bao.
Tôi chậm rãi :
- Chắc chắn rằng những giờ phút êm đềm này sẽ không còn bao giờ trở lại với em nữa. Bao nhiêu bức tường ngăn cách chúng ta. Em sẽ không còn viện vào lý do nào để được ở lại đây, bên anh.
Anh Liêm buồn buồn :
- Dù em có ở lại đây thì mình cũng xa.
- Sao vậy anh ?
- À… Không, anh không muốn nói thế.
Sau đó cả hai chúng tôi không đả động gì đến chuyện xa nhau nữa. Nhưng tôi linh cảm như chúng tôi sắp xa nhau vĩnh viễn vậy. Trong giọng nói của anh Liêm có một cái gì tiếc nuối sâu xa mà tôi không tài nào hiểu nổi cả.
Buổi chiều đẹp đó trôi qua. Bác và me tôi đưa các em về để phá tan bầu không khí thương yêu nhưng thầm lặng của tôi và anh Liêm. Tôi nằm trong phòng lắng nghe những tiếng bình phẩm của mấy đứa em về cuốn phim mới xem. Đức và Nghi thì tỏ vẻ không mấy thích vì cuối cùng anh chàng “cao bồi”, người hùng trong chuyện phải nằm xuống. Nhưng Thụy Hiền thì có vẻ thích. Nó khen cuốn phim hay và có hậu. Tiếng nói lao xao một hồi rồi có tiếng me tôi vang lên :
- Thụy Hiền đâu ? Vào đưa chị Như ra dùng cơm.
Trong buổi cơm đó, tôi được biết một cách chính xác qua lời me tôi là giấy tờ đã xong cả. Viên kỹ sư Nhật đã về Sàigòn và ba ngày nữa là tôi lên đường…
_______________________________________________________________________________