Chương Bảy
Bảo Anh tựa người trên khung cửa sổ nhìn chăm chăm lên những chùm hoa vàng trên lá xanh. Nỗi buồn kéo đến thật đầy. Nhìn những cánh hoa, Bảo Anh nhớ Hiệp quá! Đã hai tuần nay Bảo Anh không nhận được một lá thư nào của Hiệp. Bảo Anh nghĩ nát óc mà không tài nào hiểu được nguyên do tại sao Hiệp lại bặt tin. Hiệp đau? Hiệp bị tai nạn? Hay là Hiệp giận cô bé một điều gì đó rồi không thèm viết thư nữa. Ý nghĩ đó làm Bảo Anh rưng rưng. Một giọt lệ nhỏ xuống đôi má bầu bĩnh của thiếu nữ. Bảo Anh nghĩ mình sẽ điên lên nếu cứ nghĩ lẩn quẩn hoài như vậy! Bảo Anh quay trở vào máy điện thoại. Phải hỏi lại Thúy Diệu xem mình có thư chưa. Cô bé quay số.
Từ đầu dây, tiếng Thúy Diệu vang lên.
- Bảo Anh phải không? Chắc lại hỏi tao có thư mày không chứ gì?
Bảo Anh cắn môi:
- Ừ! Sao mày biết?
- Thì ngày nay mày đã điện thoại cho tao hai lần chỉ để hỏi như vậy.
Nước mắt chực trào ra, Bảo Anh trách bạn:
- Mày ác lắm. Mày đừng nói với tao thế nữa.
Thúy Diệu nói vội qua ống nghe:
- Kìa Bảo Anh. Mày khóc phải không?
Bảo Anh bậm môi lắc đầu:
- Không.
Tao nghe giọng mày tao biết. Thôi gác máy đi, tao lại đằng mày ngay.
Bảo Anh chờ bạn với sự bồn chồn. Phải chi Thúy Diệu đến với một lá thư... không có thư Hiệp, tất cả đối với Bảo Anh trở thành vô nghĩa hết sức...
Thúy Diệu đẩy chiếc P.C vào gara rồi lên phòng Bảo Anh. Nhìn khuôn mặt buồn hiu của bạn, cô bé nắm tay Bảo Anh:
- Buồn chi dữ vậy. Chuyện gì cũng thế, cứ từ từ mà giải quyết.
Bảo Anh không đáp lời bạn. Cô bé chỉ tay lên cây hoa.
- Mày nhớ hoa này là hoa gì không?
Thúy Diệu gật nhanh:
- Hoa Cườm Thảo Vàng.
- Ừ... Vậy mày biết tại sao anh Hiệp không viết thư cho tao nữa không?
Thúy Diệu ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:
- Cái đó thì tao chịu thôi mày ạ.
Đôi bạn ngồi bên nhau im lặng. Một lúc sau Thúy Diệu lên tiếng.
- Vậy mày có viết thư cho anh ấy thường không?
Bảo Anh gật đầu:
- Có chứ! Tao vẫn viết thư về địa chỉ đó, nhưng chỉ có thư đi mà không có thư lại.
Thúy Diệu thắc mắc:
- Kể cũng lạ nhỉ?
Bảo Anh nắm hai bàn tay vào nhau.
- Đôi lúc... tao không hiểu tao có viết một điều gì làm cho anh ấy buồn không?
Thúy Diệu im lặng nhìn bạn. Cô bé không ngờ người con gái kênh kiệu ngồi trước mặt mình đây có ngày lại thẫn thờ thốt ra những câu như vậy. Thúy Diệu hiểu, Bảo Anh đã dẹp hết tự ái để tâm sự với mình như thế. Con người của Bảo Anh... Thúy Diệu hiểu quá mà. Bảo Anh:
- Mày có cách gì giúp tao không?
Thúy Diệu ngần ngừ:
- Theo tao, chỉ có cách mình nên chờ đợi xem.
Giọng Bảo Anh thật buồn:
- Chờ đợi... chờ đợi! Tao đã chờ đợi bao lâu nay. Mày đừng nói với tao như vậy nữa.
- Tao làm sao giúp được mày. Chỉ còn biết hy vọng... biết đâu anh ấy đi xa.
Bảo Anh cười gượng gạo:
- Đương nhiên bây giờ mình phải tìm đủ mọi cách để tự an ủi.
Thúy Diệu bỗng đề nghị:
- Hay là... mày thử đến nhà anh ấy xem sao?
Bảo Anh lắc đầu:
- Thôi mày ơi. Tao không dám đâu. Vả lại nhà đâu phải là nhà của anh ấy. Anh ấy nhờ địa chỉ của người bạn mà...
Thúy Diệu cau mày:
- Mày nhát bỏ xừ, như vậy thì thôi. Tao nghĩ, nhà của anh ta hay bạn anh ta thì ăn nhằm gì đâu. Điều quan trọng là anh ta đã lấy địa chỉ đó, thế thôi.
Bảo Anh nhỏ giọng:
- Nhưng đến đó rồi được gì?
Thúy Diệu phì cười:
- Thì được biết về anh chàng nọ chứ còn được gì nữa mày.
Bảo Anh tươi cười nét mặt:
- Mày nói cũng có lý, nhưng mà...
Thúy Diệu gạt đi.
- Không nhưng không nhị gì cả. Bây giờ tóm tắt lại mày có đi hay không?
Bảo Anh nhìn bạn:
- Tao muốn đi lắm, nhưng mày phải đi với tao và đến đó mày vào hỏi cơ.
Thúy Diệu dãy nảy:
- Ấy chết! Đâu có được. Người ta có biết tao là ai đâu mà khi không tao vác mặt vào.
Bảo Anh làm mặt giận:
- Thì người ta cũng có biết tao là ai đâu! Thế mới gọi là bạn bè giúp đỡ nhau chứ. Nếu mày không muốn giúp tao thì thôi vậy.
Thúy Diệu cầm tay bạn:
- Tao lúc nào cũng muốn giúp mày. Thôi tụi mình xin phép bà cụ mày rồi tao chở mày đi.
Thúy Diệu thấy trên khuôn mặt bạn có một cái gì sáng rực rỡ lên. Cô bé thầm nghĩ: Tình cảm là một cái gì thiêng liêng mà nó có thể khiến người ta thay đổi nhanh đến như vậy?
*
Con đường hẻm sâu hun hút làm đôi bạn ngại ngần. Bảo Anh mân mê mảnh giấy nhỏ ghi địa chỉ trong tay. Thúy Diệu hỏi:
- Mày coi xem số mấy?
Bảo Anh lắc đầu:
- Số gì đâu lăng nhăng quá. Mày đọc xem.
Thúy Diệu ngừng xe vào lề, cầm mảnh giấy liếc qua rồi nhìn lên những số nhà:
- Chà, địa chỉ này phải vô tuốt phía trong kia.
Chiếc P.C chầm chậm tiến vào hẻm. Quẹo qua hai ba đường hẻm nhỏ nữa, hai cô bé dừng bước trước một căn nhà cửa gỗ thật lụp xụp, Bảo Anh nhìn cánh cửa đóng im ỉm khóa bên ngoài, thất vọng ra mặt:
- Thôi chắc đã dọn đi rồi mày ạ.
Thúy Diệu cau mặt:
- Mày kỳ quá, sao bi quan dữ vậy? Cái gì cũng để từ từ chứ, tao hỏi xem.
Cô bé tiến lại một căn nhà bên cạnh. Hai phút sau Thúy Diệu trở lại.
- Xong rồi! Người ta đi học không có nhà. Khi khác mình trở lại.
Bảo Anh hồi hộp:
- Vậy à... thì ra anh ấy còn ở đây.
Thúy Diệu cười:
- Mày lúc thì nói xuôi lúc thì nói ngược. Tao không hiểu nổi mày nữa kìa. Thôi đi về cái đã.
Khi hai cô bé ra gần đến đầu hẻm, cả hai cùng chợt nhìn thấy một khuôn mặt khá quen. Đó là cô bé học cùng lớp và học rất giỏi nên cả lớp đứa nào cũng biết! Thúy Diệu quay đầu ra sau nói với Bảo Anh:
- Ai in nhỏ Thu phải không?
Bảo Anh gật đầu:
- Nó đó. Không hiểu nó đi đâu trong này.
Thúy Diệu nhìn thoáng qua những căn nhà lụp xụp trong hẻm rồi rùn vai:
- Chắc nhà nó trong này.
Bảo Anh hơi bất bình thái độ khinh bỉ của bạn. Từ ngày Hiệp thôi viết thư, Bảo Anh đâm ra đổi tính. Cô bé đã biết sợ cái tính hợm mình của những thiếu nữ con nhà giầu... Tiếng Thúy Diệu:
- Thôi vậy là mày yên tâm rồi nhé. Bây giờ tụi mình xuống phố đi một vòng nghe.
Bảo Anh chán nản:
- Thôi, tao về.
Đột nhiên Bảo Anh ghét những cái gì trưởng giả sang trọng chung quanh mình. Căn nhà ọp ẹp của người bạn Hiệp đã nói lên rõ rệt cái nghèo của chàng. Biết đâu Hiệp cũng đang ở đó? Nhờ địa chỉ, chỉ là một cách nói mà thôi. Cái nghèo của Hiệp và cái giầu của gia đình Bảo Anh sẽ phân định rõ rệt chỗ đứng cho cả hai trong cái xã hội này, cái xã hội chỉ trọng vẻ bên ngoài hơn là tấm lòng cao cả bên trong...
*
Thu làm lơ đi thẳng vào. Cô bé đã thấy hai thiếu nữ ăn mặc hợp thời trang ngồi trên chiếc P.C vừa chạy qua mặt mình là ai. Thu hơi ngạc nhiên, tại sao hai con nhỏ này lại mò vào xóm mình làm gì? Bọn họ làm gì thèm quen với dân nhà nghèo như mình? Ý nghĩ làm Thu thốt bật cười chua chát! Cô bé lủi thủi vào hẻm. Chiếc bóng nhỏ đổ dài như một nỗi cô đơn nào đó không bao giờ diệt được...
Thu mở cửa bước vào nhà. Ánh sáng theo cánh cửa mở đổ loang lổ soi rõ những đồ vật. Trên thềm cửa một lá thư nằm đó. Thu cúi nhặt lên – Lại thư của Hiệp! Thu cầm lá thư để trên bàn rồi thay áo.
Đã hơn nửa tháng nay, Thu nhận được năm sáu lá thư của Hoạt, cứ cách vài ba ngày lại có một lá thư. Cũng dạo sau này, Hoạt dọn về ở với anh em Thu. Đời sống rất đẹp, tuy rằng họ vô cùng chật vật. Một điều Thu nhận thấy là mỗi lần nhận được thư, Hoạt không vui như ngày trước nữa, mà Hoạt thật buồn. Có lúc, Thu tình cờ thấy Hoạt nhận thư rồi một lúc sau, Thu thấy Hoạt xé lá thư mà không đọc. Thu không dám tìm hiểu, cô bé sợ. Thà là để như vậy mà mình có thể âm thầm nghĩ bao nhiêu điều theo ý mình... Hoạt dọn về ở đây, Hoạt không nói tại sao chàng không ở đằng bà dì... Hoạt không nói gì cả. Hoạt chỉ lặng lẽ đi về như một cái bóng. Nhiều lúc Thu thấy Hoạt thẫn thờ làm sao. Dạo sau này Hoạt đâm đổi tính, không còn vui như xưa.
Đã bốn ngày nay, Nghĩa và Hoạt đi Bảo Lộc. Lên thực tập gì gì trên đó không biết. Căn nhà quạnh quẽ chỉ còn lại một mình Thu. Mỗi khi muốn đi đâu phải khóa cửa lại. Hình ảnh hai cô thiếu nữ lúc nãy lại lởn vởn trong trí Thu. Thu muốn quên đi nhưng không được. Nó đã như một nỗi ám ảnh không rời.
________________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG TÁM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét