Chương Ba
Buổi sáng nắng thật nhẹ. Cây phượng già nua ở gốc sân trổ rợp màu đỏ máu. Thu ngẩn người nhìn qua cửa sổ. Sân trường vắng hoe, thỉnh thoảng bóng cô giám thị già di động ngoài hành lang. Bước chân đều đặn tạo nên một âm thanh rõ và khô khan.
Hôm nay lớp Thu làm bài kiểm. Cả lớp im lặng như tờ, một con muỗi bay qua nghe cũng lọt. Thu gấp tờ bài của mình đã làm xong, thả hồn theo những ý nghĩ đâu đâu. Thu chợt nhớ mấy câu thơ của một nhà thơ nổi danh mà Thu đã quên tên. Bốn câu thơ đó, Thu vẫn thường đọc thấy trên trang đầu của những tập lưu bút bè bạn trao tay khi mùa hạ đến. Thu âm thầm đọc trong ký ức:
"Đời thấp thoáng qua học đường nhỏ bé.
Phố phường vui cuộc sống mới lên hoa
Ta ngồi nghe những tiếng thị thành xa
Hồn lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp"
Đôi mắt người con gái như chìm vào một thế giới xa xôi nào. Thu bỗng nghĩ đến Hoạt – Hoạt của những ngày còn thân thiết, cuộc sống thật dịu dàng. Thu nhớ, mình đã lo cho Hoạt từng miếng ăn giấc ngủ, giặt cho Hoạt từng cái áo cái quần ngày Hoạt còn sống chung với anh em mình. Thu không phân tích được tâm hồn mình nhưng Thu hiểu, Thu không nghĩ về Hoạt bình thường như nghĩ về những người con trai theo đuổi Thu. Với Hoạt, còn là sự tôn kính dành cho một người hiểu mình nữa. Thu nhớ những ngày Hoạt sống, Hoạt chìu Thu một cách tận tình. Hoạt không như anh Nghĩa. Tuy Thu hiểu Hoạt cũng chỉ coi Thu như em thôi, nhưng sự lo lắng của Hoạt làm an ủi Thu rất nhiều. Từ ngày Hoạt đi ở nơi khác, Thu nhớ những gì thường ngày mình vẫn dành cho Hoạt. Anh Hoạt ăn cơm, anh Hoạt uống nước, anh Hoạt đưa đồ em giặt... Những câu nói quen thuộc đó nhiều khi nghĩ lại Thu còn thấy ngậm ngùi. Thu không hiểu mình đối với Hoạt là gì ? Cái tình cảm xôn xao mỗi khi Hoạt trở lại thăm hai anh em, phải chăng là tình yêu ? Thu không dám nghĩ nhiều đến điều đó. Có lẽ nàng sợ...
Và cứ vài ba ngày Thu lại thấy Hoạt nhận được một lá thư với tên Hiệp nét chữ mềm của con gái. Thu đã thấy Hoạt vui nhiều khi nhận thư. Cô bé bỗng buồn vì chính mình không mang lại niềm vui cho Hoạt. Thu chỉ là người nhận những lá thư rồi trao lại cho Hoạt. Trong lá thư viết gì ? Chủ nhân lá thư là gì của Hoạt, làm sao Thu hiểu được những điều đó để giải tỏa cho chính mình một nổi khổ âm thầm ? Có lẽ Hoạt không bao giờ biết, Thu đã gượng vui mỗi khi nhận được thư và trao lại Hoạt. Thu bỗng thương hại mình một cách thật tình. Cô bé lẩm nhẩm đọc lại câu thơ cuối .
Hồn lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp.
Thu thích câu thơ. Câu thơ hợp với Thu những lần dõi mắt qua cửa sổ tìm kiếm một vật gì đó không ở trong tầm tay mình...
Thu vẫn thích làm thơ. Thu làm thơ rất có hồn. Một lần, Thu làm một bài thơ chép vào sưu tập, Tuyết, cô bạn ngồi cạnh mượn tập Thu. Hôm sau Tuyết trả tập và khen rối rít. Tuyết nói: "Anh tao bảo thơ ai làm mà hay quá vậy" Tuyết biết Thu làm và nó bảo không ngờ là Thi sĩ ẩn danh. Nghĩa và Hoạt không ai nghĩ rằng Thu biết làm thơ, Thu thấy mắc cỡ...
Tuyết thì thầm bên Thu:
- Làm bài chưa mà mơ mộng đó thi sĩ ?
Thu mỉm cười với bạn:
- Xong rồi. Mày cho tao xin hai tiếng thi sĩ đi nghe.
Tuyết nhe răng cười:
- Sức ? Mày chê hả ? Bộ mày tưởng muốn làm thi sĩ dễ lắm sao ? Có biết bao nhiêu người muốn làm thi sĩ mà nặn hoài hổng ra.
Thu cười:
- Tao làm thơ con cóc.
Tuyết xì một tiếng:
- Bộ thơ con cóc dễ làm à ? Xin lỗi. Mày đã nghe thơ con cóc lần nào chưa ?
Thu tròn mắt:
- Chưa, mà mày biết à ?
Tuyết suỵt khẽ:
- Nói nhỏ kẻo cô la bây giờ, tao biết. Lát ra chơi tao đọc cho nghe.
Vừa lúc đó có tiếng chuông ra chơi reo vang. Cô giáo đi từng bàn cầm bài. Những tà áo trắng đuổi nhau chạy nhảy như đàn bướm. Tuyết rủ:
- Xuống mua xí muội ăn mày.
Thu thành thật:
- Tao hết tiền rồi. Lát phải về bộ nữa cơ.
Tuyết nheo mắt:
- Tao bao. Lát tao chở về cho.
Thu huých tay bạn:
- Mày bao coi chừng thủng túi à.
Đôi bạn nắm tay nhau chạy xuống những bậc cầu thang cũ kỹ. Thu sực nhớ hỏi bạn:
- À, mà mày nói thơ con cóc ra sao.
Tuyết cười khúc khích:
- Mày muốn nghe thật à ?
- Ừa!
- Cấm cười, cấm chửi, cấm học đấy nhé.
- Vậy là tam cấm hé.
- Ừa, tam cấm.
- Đọc đi.
Tuyết hắng giọng:
Con cóc
Nó ngồi trong hóc
Nó đưa cái lưng ra ngoài
Nó là con cóc
Tuyết ngừng, Thu ngẩn người:
- Mày nói thơ đấy hả ?
Tuyết gật:
- Chứ sao . Mày thấy không ? Loại thơ đó đâu có dễ làm hén. Hì hì.
Thu nhéo Tuyết:
- Mày lừa tao. Mày ăn gian.
Đôi bạn đuổi nhau chạy dài ra đến câu lạc bộ. Tuyết gọi đá chanh, Thu gạt đi .
- Mày uống đá chanh nhé. Tao không đâu.
Tuyết ngạc nhiên:
- Ủa mọi hôm mày ưa uống đá chanh mờ.
Thu gật:
- Nhưng hôm nay "kẹt", hiểu không ?
Tuyết ngẩn người rồi chợt cười thông cảm.
- Tao hiểu rồi. Thôi đậu đỏ nhe.
Tuyết gọi nước. Một giọng cao vút gọi sau lưng đôi bạn.
- Ê, bà hàng! Cho hai ly đậu xanh bánh lọt đi. Nhớ lấy nhiều nước dừa nhe.
Tuyết cau mày liếc ra sau. Thu thì thầm:
- Con Mỹ Nga ấy mà. Tao chúa ghét cái giọng nó.
Tuyết gật đầu biểu đồng tình:
- Ừa, tao cũng vậy! Con nhỏ làm phách thấy mồ.
Mỹ Nga thuộc nhóm học trò con nhà giàu trong lớp. Bọn họ chỉ chơi thân với nhau và ít thèm để ý đến ai. Thu bỗng cúi mặt nhìn xuống. Thu nhớ Hoạt có lần bảo, nhà Hoạt ở có một cô bé bằng trạc Thu nhưng vì nhà giàu nên rất kiêu và Hoạt không ưa. Thu nhìn một lần nữa về phía đám con gái đó và đột nhiên cô bé muốn khóc. Tuyết nhìn vẻ rưng rưng của bạn, ngạc nhiên:
- Ủa, mày sao vậy ?
Thu lắc đầu:
- Không.
Tuyết nhăn mặt:
- Mày dối tao. Tao thấy mắt mày đỏ.
Thu cười gượng:
- Tại bụi bay vào mắt tao.
________________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG BỐN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét