Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015

CHƯƠNG III - IV_ĐỒNG TIỀN GIẢ

CHƯƠNG III

- Lột mặt nạ con người bí mật đó ? 

Tôi ngạc nhiên đến sửng sốt. Không phải nghi ngờ gì cái khả năng của hãng CT2 nhưng có điều... 

- À... à... mà anh có biết dân số tại Thủ Đức là bao nhiêu không đã, chưa kể các khu phụ cận ? 

Trí thản nhiên: 

- Bẩy mươi mốt ngàn tám trăm ba mươi tám người, và kể cả vùng phụ cận thì... 

Tôi vội cắt: 

- Thôi được, được rồi! 

Chẳng hiểu có đúng không! Nếu đúng thì "Sếp" CT1 cúa tôi quả thật là một quyển tự vị sống! 

- À, ừ, nhưng... liệu cái dân số mà anh biết quá kỹ đó có giúp được gì chúng ta khi bắt tay vào khởi sự cuộc điều tra không đây ? 

- Sao lại không ? Phương pháp phân tích, Chiêm lại quên rồi ? Đây: Đồng tiền này do đâu Chiêm có được ? Có phải sau khi đưa báo rồi thu tiền, đúng không ? Bây giờ chỉ việc coi lại cái danh sách quý vị khách hàng, tên, địa chỉ, rồi đi khắp lượt "điểm danh" một tua nữa cho đến khi gặp được ông móng tay cái đen là... rồi. 

Quái! Chỉ giản dị có thế mà sao tôi chẳng bao giờ nghĩ ra ngay được. Nhưng có một cái gì làm cổ họng tôi nghèn nghẹn: 

- Kế của anh hay lắm!... Nhưng nếu gặp được người đàn ông này rồi thì ta phải làm gì lúc đó ? Nếu... hắn định giở trò gì với chúng ta thì sao ? 

- CT3 quên rằng nghề nghiệp của chúng ta đòi hỏi chúng ta lúc nào cũng phải sẵn sàng để đương đầu với hiểm nguy sao ? 

- Ồ, đúng, tôi nhớ rồi . À này! Trong trường hợp nguy biến tại sao ta lại không báo Cảnh sát ? 

- Bình tĩnh nghe tôi nói đây này CT3! Hiện giờ vụ này hãng chúng mình đang nắm trong tay. Tội gì lại hấp tấp báo cho Cảnh sát biết vội! Như vậy chả hóa ra "cốc mò cò ăn" không! Cứ thủng thẳng, làm cẩn thận từng bước một. Khi nào công việc đi tới chỗ vượt quá quyền hạn của chúng ta, sẽ báo cho họ biết sau. Chiêm hiểu ý tôi chưa ? 

- Tôi hiểu! 

Và vì hiểu cho nên tôi phải tuân hành. 

Một lần nữa, Trí lại chơi trội hơn tôi rồi . Anh xứng đáng là CT1, còn tôi, có lẽ suốt đời chỉ có thể là... CT3. Phải công nhận Trí tài ba hơn tôi thật. Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy lo lắng thế nào. Trên đường về nhà để ăn cơm trưa, đầu óc tôi cứ sôi bỏng lên, phần thì tại Trí, đôi khi, vì "rành nghề" quá, cứ khiến tôi bực mình quá sức. Ngồi và cơm ăn, tay gắp thức ăn đưa vào miệng mà thực tôi chẳng hiểu rõ ăn những gì. Ba má tôi thấy tôi thẫn thờ, đâm lo, cứ săn đón hỏi han xem tôi có đau ốm gì chăng ? 

Ăn vội cho xong bữa, tôi hối hả chân trước chân sau, định quay ra tới nhà Trí. Đúng lúc đó, chị Trâm con bác Cả, anh ruột ba tôi, nhà ở sát bên, gọi qua hàng rào cho biết là có ai gọi tôi qua điện thoại. Bác Cả tôi làm thầu khoán, nhà có máy điện thoại, vẫn để cho gia đình tôi dùng chung. 

- Chiêm! 

Tiếng má tôi: 

- Thằng Bình nó gọi con kìa! Nó bảo có việc quan trọng lắm! 

Tôi bực mình ra mặt: 

- Cái thằng quỷ đó, cái gì nó cũng bảo là quan trọng hết á! Rút cục lại chẳng có quái gì hết! Má cứ nói là con đi vắng rồi! 

Dứt lời tôi nhảy lên yên xe đạp, đạp vút đi. 

Tới nhà Trí, đã thấy anh ngồi trong "phòng thí nghiệm". Tay anh cầm một tờ giấy đánh máy. Trí đưa cho tôi giấy đó, và tôi chăm chú đọc: 

Kính thưa Ông Xã Trưởng, 

"Chúng tôi, ký tên dưới đây, nhân dịp lễ sinh nhật kỳ thứ 40 của ông, trân trọng kính gởi tới ông Xã Trưởng tấm lòng quý mến và biết ơn người đã để hết thì giờ và tâm trí phục vụ công ích cho toàn dân trong xã... " 

Bức thư được đánh rõ ràng, sạch sẽ, lối hành văn thật bay bướm. Cuối trang giấy để chừa mộtkhoảng trống khá lớn dành cho các chữ ký. 

- Để làm gì đây, Trí ? 

"Sếp" tôi mỉm một nụ cười: 

- Không lẽ CT3 đi tìm gặp lại các quý vị thân chủ lấy báo tháng mà không có lý do chính đáng ? Đó, lý do đó! Và quý vị dân trong xã, khi ký tên vào bức thư mừng sinh nhật ông Xã Trưởng, sẽ vô tình để cho CT3 kiểm soát lại ngón tay cái... có cái móng đen xì! Được không ? 

Các bạn đã thấy Trí "mưu trí" ghê chưa ? Đúng là Gia Cát Khổng Minh! Trong tôi, sự bực mình, sự khó chịu vì thua sút CT1 lập tức lui bước, nhường chỗ cho sự kính phục. Trí quả nhiên xứng đáng là ông "Sếp" chỉ huy tôi. Được làm thuộc viên của một người khôn ngoan cơ trí, kể cũng... thú vị! 

Tôi hân hoan: 

- Anh "quá xá" thiệt! 

- Thôi, ta lên đường! Nhiều thân chủ lắm đó chớ không ít đâu. Và cần nhất là đừng để cho dì Năm tôi chộp được tụi mình là có chầu xách giỏ đi chợ cho bà ấy lắm đó nghe! 

Dứt lời, Trí tụt xuống sàn nhà kho, lẻn ra vườn. Tôi theo anh bén gót. Hai đứa vừa cưỡi lên yên xe đạp thì đã nghe tiếng gọi the thé của bà Năm Rằng. Trí rỉ nhanh bên tai tôi: 

- Vọt lẹ đi! Làm như tụi mình không nghe tiếng gì hết á! 

Tiếng gọi vẫn theo gió đuổi theo hai đứa tôi: 

- Chiêm! Chính! Chính! Về đây cái đã! Mau! Có việc cần lắm! Mau lên! 

Trong cái giọng của bà Năm, tôi cảm thấy một cái gì có vẻ khẩn khoản dữ lắm. Hai chiếc xe đạp bon đi khá xa rồi, tôi đạp chậm lại, ngập ngừng bảo Trí: 

- Hay ta quay lại xem cái gì, anh Trí! Chắc có cái gì thật đấy! 

- Không! Cứ việc thẳng tiến! Dì Năm thì cái gì cũng quan trọng hết! Ra chợ mua đồng bạc ớt, hai đồng mùi tàu cũng cứ... rối tinh lên thôi! Tôi còn lạ gì nữa... 

Nhưng lần này thì Trí Gia Cát đã... lầm. Vì nếu chúng tôi nghe bà Năm, quay xe trở lại, thì buổi sáng hôm đó, hai anh em đã tránh được nhiều cái phiền phức và đỡ tốn thì giờ biết bao nhiêu. Nhưng chúng tôi vẫn cứ cắm đầu mải miết đạp đều đều. Trí đã quyết định theo đúng lộ trình đi đưa báo của tôi. 

Gạt bỏ ra ngoài, loại trừ tất cả các nữ thân chủ sống độc thân, chúng tôi tập trung chú ý nhằm vào những gia đình gồm tối thiểu một người đàn ông. Vào nhà nào, Trí cũng cao giọng đọc bức thư chúc mừng ông Xã Trưởng, xuất trình bản giấy đánh máy, xin chữ ký. "Ông" nào cũng tươi cười vui vẻ và thò bút ký tên và không quên khen ngợi sáng kiến đặc biệt của hai anh em tôi. Nhưng cũng có một vài chỗ trục trặc, không phải về kỹ thuật mà về... tâm lý. Một số người không mấy ưa ông Xã Trưởng, lắng tai nghe Trí đọc bức "tâm thư", ngập ngừng nhưng rồi cũng hạ bút ký đại và "trình diện" dưới mắt tụi tôi... ngón tay cái của bàn tay phải. Không có gì lạ! Cho đến khi tới nhà thầy Linh, Hiệu trưởng trường tôi và Trí. Gặp thầy Linh, đột nhiên Trí và tôi giật thót mình: Ngón tay cái bàn tay mặt của thầy buộc băng trắng kín mít. Thầy tươi cười khen hai anh em có tinh thần xã hội, biết làm việc công ích. Và thầy đứng lên đi tìm cây viết máy. Trí loáng tia mắt thật nhanh ngó tôi như ngầm nói: Người đàn ông bí mật chúng tôi đang truy tầm... là thầy Linh ? Tóc tôi dựng đứng lên. Tiếng nói chỉ còn phào phào như hơi thở: 

- Vô lý quá! Người đàn ông sáng nay đâu có băng ngón tay cái. 

Trí nói thật nhanh: 

- Ngón tay có bị thương nặng thì cái móng mới đen kịt lại! Biết đâu vết thương đó chẳng mới làm nguy trở lại và cần phải băng nữa! Chiêm cứ yên tâm... Để rồi coi! 

Thầy Linh cầm bút máy đi ra. Trí giả vờ lính quýnh xoay tờ giấy cho thầy đặt bút ký tên, rồi rất nhanh anh cố ý đụng mạnh khuỷu tay vào ngón bị thương của thấy Hiệu Trưởng. Thầy Linh "á" to một tiếng rụt bàn tay lại, suýt soa. Trí sốt sắng nắm lấy bàn tay thầy xin lỗi và xin thầy để cho anh coi, cột lại ngón tay đau. Thầy Linh để cho Trí tự nhiên băng bó lại. CT1 lẹ tay tháo cuốn băng, nhấc miếng bông gòn: Quả nhiên một vết đứt nằm xéo nơi đốt dưới ngón tay cái của thầy. Nhưng cái móng tay thì lại trơn tru bóng láng, màu hồng nhạt. Tôi thở nhẹ một hơi thật dài. Từ xưa tới nay, lòng riêng tôi vẫn một niềm mến phục thầy Linh hết sức! 

Hai anh em líu ríu ngượng nghịu xin phép thầy... rút lui. Trong lòng áy náy không yên vì đã chót lỡ... nghi ngờ thầy Hiệu Trưởng. 

Trí thở ra: 

- Vậy là chỉ còn nhà ông Bách là hết đấy! 

- Thôi, anh lại đó một mình nghe! Tôi không muốn giáp mặt thằng Bình đâu! Sáng nay nó đã gọi điện thoại mà tôi lờ đi đó! 

Đột nhiên có tiếng gọi lanh lảnh: 

- Chiêm! Chiêm ơi! Chờ tao với! 

Quay ngoắc đầu nhìn lại phía sau, tôi thấy thằng Bình đang cắm cổ đạp xe phóng tới. 

- Hấp! – Tới nơi, nó vọt lẹ xuống . – Úi chà! Tao đạp xe đuổi theo tụi bay muốn hụt hơi. Tức ghê đi! Sáng nay chút xíu thì gặp được mày ở nhà, Chiêm ạ! Sau đó, tao gọi dây nói sang bên thằng Trí, bà Năm cho biết là tụi mày mới đạp xe đi rồi. 

A! Bây giờ thì tôi hiểu vì sao bà Năm đã gọi hai đứa tôi đến thất thanh lên như vậy. 

- Rồi, rồi! Bây giờ gặp được tụi tao đây rồi, có chuyện gì thú vị thì nói đại đi! Chắc mày mới khám phá được một cái tàu ngầm biết bay, heng ? 

Thằng Bình bực mình ra mặt: 

- Đừng nói ẩu, Chiêm! Có điều là mày đã lấy của tao một món đồ! 

- Lấy đồ của mày ? Á .. mà cái gì mới được chứ ? 

- Đồng tiền cổ Hy Lạp của tao đó! 

Tôi hét lên, tim đập thình thịch: 

- Cái gì ?... đồng tiền cổ... ! 

Trí đưa đồng bạc ra trước thằng Bình: 

- Có phải đồng tiền A-tê-na này không ? 

Thằng Bình, mắt sáng rỡ, reo lên: 

- A! Đây rồi! Đúng rồi! Sáng nay má tao đã đưa lộn cho mày, lúc mày đi đưa báo đó mà! 

Tôi chợt thấy Trí nhè nhẹ rung động thân mình, và riêng tôi, tôi cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng đảo lộn. Rõ chán! Hai anh em đang lò mò đi tìm lời giải đáp cho bài toán hóc búa, chạy xe hết hơi lên tận Thủ Đức, trong khi đó, lời giải đáp lại... chạy đuổi theo sau chúng tôi... bằng xe đạp! Tôi buột miệng lẩm bẩm: 

- Vậy là xong! Nội vụ thế là... xếp! 

Tiếng Trí nghe thật êm êm, thật thong thả: 

- Chiêm lầm rồi, Chiêm ơi! Phải nói rằng nội vụ bây giờ... mới bắt đầu đó, Chiêm ạ!




CHƯƠNG IV

Tôi quay lại ngó Trí: 

- Cái gì ? Anh nói sao ? Bây giờ mới bắt đầu ? Tôi tưởng chúng mình đã tìm ra xuất xứ, người chủ của đồng bạc cổ đó rồi. Chỉ việc trả lại thằng Bình và bảo má nó trả lại cho tôi hai chục bạc là xong, chứ còn gì nữa ? 

- Chiêm có lý một phần! Nhưng hiện chúng ta vẫn chưa tìm ra tung tích người có móng tay cái đen và lý do tại sao ông ta lại có ý chiếm đoạt đồng tiền cổ giả đó ? 

Tiếng thằng Bình ngạc nhiên: 

- Cái gì! Đồng tiền cổ này... giả ? Trời ơi! Tụi bay có nói giỡn không đó ? 

Trí và tôi phải ôn tồn kể lại mọi việc đã xảy ra từ đầu cho tới lúc này, như thế nào cho Bình nghe: Tôi có đồng tiền ấy lẫn trong mớ tiền bán báo, rồi bàn tay lông lá thò vào định chộp và sau chót là việc giảo nhiệm rất khoa học đã đưa đến một kết quả: biết được đồng tiền cổ này... là đồ giả. 

Bình nói gần như khóc: 

- Vậy thì khổ tao rồi! Để dành dụm mãi, một năm trời ròng rã mới được hai ngàn đồng bạc, dốc ngược heo đất moi hết đem đi mua... định để bán lại tưởng ít nhất cũng được 10, 15 ngàn đấy. Ngờ đâu, trời ơi, thật tao không thể nào ngờ nó lại là đồng tiền giả! 

Trí và tôi cũng buồn giùm cho nó. Đột nhiên, Trí bảo: 

- Yên trí đi Bình, mày mua ở đâu đem đến đó trả lại đi! Có quyền mà! Mày có quyền trả lại lấy tiền về mà! 

- Vậy hả ? À, nếu vậy tao phải đi gấp đòi tiền lại mới được. Không xa đây mấy đâu! Tao mua lại ở tiệm cầm đồ đằng kia kìa, đường Gò Gốm đó. Ừ đúng rồi, tao còn nhớ cả tên ông chủ tiệm cầm đồ đó nữa! Sáu Goòng! Ừ phải rồi! Sáu Goòng! 

Nhìn theo hướng tay thằng Bình chỉ, tôi chợt nhẹ rùng mình vì hướng đó đúng là hướng đi về phía cái quán điện thoại kế bên nhà hàng của anh Ba Đốc. Cái quán điện thoại với bóng người đàn ông bí mật và cái bàn tay lông lá xù xì, cái móng tay cái đen kịt. Mà anh Ba Đốc thì nhỏ con và hai bàn tay anh thì mịn màng trắng tươi, móng tay hồng đẹp, chỉ còn lại ông Sáu Goòng nào đó! Sáu Goòng... chủ tiệm cầm đồ, hừ!... Tôi nói to: 

- Tiệm của Sáu Goòng ở đó hả Bình ? Hừ! Quán điện thoại gần nhà anh Ba Đốc cũng gần đấy. Á, à... biết đâu chừng!... hừ! 

Trí cũng gần như reo lên: 

- Ừ hay lắm, Chiêm ơi! Ê, Bình, tao cũng khoái coi tiệm cầm đồ lắm mày. Bao giờ mày đem trả lại đồng tiền đó, nhớ rủ tao đi chơi với, nghe! 

Thằng Bình sốt sắng: 

- Ừ, càng vui! Thôi tụi mình tới đó ngay bây giờ đi! Mới có ba giờ rưỡi chiều mà, sớm chán... ! 

Tiệm đồ "lạc soong" ở vào một khu phố tồi tàn trong quận Thủ Đức, tầng dưới của một căn nhà có lầu lụp xụp. Cửa hàng gồm nhiều ô kính bụi bám từng lớp dầy, đến nỗi phải khó khăn lắm mới đọc nổi hàng chữ:


TIỆM BÁN ĐỒ CŨ
Bên trong ngổn ngang những món đồ tập tàng cũ xỉn như những bức tranh sơn thủy, bình phong tróc sơn, rồi những cái đèn cũ, những pho tượng sứt mẻ, nhiều cái đồng hồ trông thật kỳ dị. Rồi có cả những bộ da, lông thú nhồi bông và nhiều thứ nữa không ai hiểu công dụng là gì. 

Bất giác tôi kêu lên: 

- Trời ơi! Những món đồ quái quỷ này thì ai mua ? 

- Chiêm tưởng thế! Có nhiều tay sẵn tiền ba má, anh chị cho, không biết tiêu dùng vào việc có ích, cứ bạ cái gì cũng mua hết á! 

Câu nói châm biếm của Trí đã khiến Bình đỏ mặt. Tay nó chỉ vào một tấm biển sơn trắng kẻ chữ xanh, miệng lầu bầu: 

- Làm sao tao đoán biết được là tiền giả kia chứ! 

Hàng chữ trên tấm biển rõ ràng và dễ đọc: 


TIỀN CỔ HY LẠP 

từ 2.500 năm trước 

(2.000$ một đồng)
- Hừ! Đúng là mồm mép... con buôn bịp bợm! 

Lòng tôi giận sôi lên. Trí ôn tồn ra lệnh: 

- Vào đi Chiêm! Tụi này theo sau! 

Tôi lui lại một bước, giọng lễ phép: 

- Xin mời "Sếp" đi trước! 

Trí nguýt tôi một cái rồi đưa tay mở cửa. Tôi bám sát anh và Bình đi đoạn hậu. 

Ba đứa tôi có cảm giác như khi bước vào một cái hầm tối tăm ẩm ướt. Nhất là có cả mấy chú dơi thấy động vỗ cánh phành phạch, bay tứ tung. Về phía sau gian hàng "lạc soong" văng vẳng có tiếng búa đập, đôi lúc lại có tiếng sắt thép kêu leng keng. Ngay lúc đó một bóng người cao lớn đi qua luồng ánh sáng chiếu hắt lên bức tường cáu bẩn. Tôi buột miệng, tiếng nói hơi run: 

- Lão ta... làm cái gì ở phía sau thế không biết! 

Trí đưa nhẹ cùi chỏ hích vào hông tôi trong khi tiếng búa đập đột nhiên im bặt. Luồng ánh sáng yếu ớt trên tường cũng biến mất. Bất giác, tôi đưa mắt ngó nhanh về phía sau. Không khí im lặng đặc sệt tưởng chừng có thể lấy dao mà cắt được. Tôi rỉ tai Trí: 

- Quái! Lão ta lỉnh đâu mất rồi! 

Bình cũng đã tiến sát sau lưng tôi. Nó nói không ra hơi nữa: 

- Trong này sao âm u... rùng rợn quá! 

Đột nhiên từ phía sau lưng ba đứa, một giọng nói ồm ồm xé tan không khí yên lặng: 

- Vào đây làm gì, những thằng lỏi kia ? 

Như bị điện giựt, ba anh em cùng quay ngoắt lại: một người đàn ông to lớn, đầu trọc tếu, đôi mắt hấp him, tia nhìn đanh ác, sống mũi dài, khoằm xuống hình như mỏ két, cổ dài nhằng nhăn nhúm khiến ai trông thấy cũng liên tưởng ngay đến cái đầu gớm ghiếc ngất nghểu trên cần cổ của một con kên kên. Trong tay ông ta nắm chắc một cái búa lớn. 

Sau hết, Bình lên tiếng: 

- Chúng tôi tới đây vì cái đồng tiền cổ ông bán cho tôi đó mà, ông Sáu Goòng! 

Miệng nói lắp bắp, tay lẩy bẩy chìa đồng bạc Hy Lạp ra, nhưng nó run quá làm đồng bạc rớt ngay xuồng đất. Trí cúi nhanh xuống lượm lên. 

Người đàn ông hầm hầm: 

- Thế sao ? Đồng tiền đó làm sao ? Hả ? 

Tiếng Trí đột ngột cất lên, nghe cũng hơi run: 

- Đồng tiền đó là đồng tiền giả! 

Đôi mắt ông Sáu Goòng đã nhỏ sẵn, giờ đây lại thu nhỏ hơn nữa và tia nhìn còn dữ tợn gấp bội: 

- Tụi oắt con chúng bây thì biết thế nào được là thật, thế nào là giả kia chứ, hả?

Tiếng ông ta nói nghe gầm gừ chẳng khác gì chó sủa. Tôi nhận thấy Trí đã lấy lại được bình tĩnh:

- Ông Sáu à! Xin nói rõ để ông biết rằng, chúng tôi đã xem xét đồng tiền cổ này rất tỉ mỉ, rất cẩn thận và rất khoa học nữa. Mà không phải xem xét bằng mắt thường đâu, ông Sáu. Chúng tôi đã sử dụng những máy móc khoa học thật tinh vi, và nếu ông Sáu cần biết hư thực ra sao thì tôi sẽ xin trình bầy rõ rệt mọi chi tiết... 

Ông Sáu Goòng đột nhiên thay đổi thái độ, dáng điệu và lời nói đầy vẻ ôn hòa và rõ rệt: 

- Thôi được! Nếu chú em đã cho biết như vậy thì qua cũng sẵn sàng tin chú em! Được rồi! 

Dứt lời, Sáu Goòng nhấc tấm áo choàng bên ngoài bằng da, thọc tay vào túi áo trong, móc ra một cuộn giấy bạc 200 đồng và 500 đồng thật bự, nhưng nhơm nhếch bẩn thỉu: 

- Này đây! Tôi trả lại cho các chú tiền mua đồng bạc cổ đó! Và thôi, bỏ chuyện đó đi, heng! 

Tôi đưa mắt lặng ngó ông Sáu đếm 10 tấm giấy bạc 200 đồng. Đột nhiên hơi thở trong ngực tôi như nghẹn tắt: Ngón tay cái người đàn ông này chụp kín trong một cái bao da, ngón tay cái của bàn tay phải. 

Nhè nhẹ quay đầu định báo động cho Trí biết, nhưng nhìn mắt anh, tôi hiểu ngay là anh cũng đã để ý cái ngón tay "da" đó rồi, đồng thời Trí liếc ngó tôi thật nhanh và lắc đầu khe khẽ. Tôi hiểu là anh bảo ngầm tôi: "Bình tĩnh! Đừng nói gì hết vội!" 

Tiếng ông Sáu Goòng: 

-Rồi! Đây tiền trả lại các chú đây! Đưa đồng bạc Hy Lạp đó cho tôi! 

Dứt lời, ông đặt hai ngàn đồng lên mặt quầy và chìa bàn tay to lớn ra chờ nhận đồng tiền cổ. 

Đột nhiên Trí cất tiếng rành rọt: 

- Rất tiếc, ông Sáu à! Trả lại tiền cho chúng tôi, được rồi, chúng tôi xin nhận và cám ơn ông Sáu! Nhưng chưa hết... ! 

Thằng Bình "ơ" lên một tiếng sững sờ: 

- Kỳ vậy! Trí! Còn gì nữa kìa ? 

Trí vẫn thản nhiên "nói chuyện" với ông Sáu: 

- Ông Sáu à! Hôm nay ba anh em chúng tôi đến đây, ngoài chuyện trả lại ông đồng tiền cổ làm giả ra, chúng tôi còn muốn nhân danh những người công dân lương thiện, lúc nào cũng sẵn sàng bảo vệ lợi ích chung, xin hỏi ông Sáu 3 điểm sau đây: 

- Cái đồng tiền giả này do đâu ông có ? 

- Nó đã được chế tạo tại nơi nào ?... Và... 

- Ai đã chế tạo ra nó ? 

Cần cổ dài ngoẵng của ông Sáu Goòng đỏ ửng và tôi thấy rõ đôi xương quai hàm ông ta bạnh lên, trông lại càng giống đầu con kên kên đang tiến tới bên một cái xác chết chương sình: 

- Mấy chuyện đó ăn chung gì đến mày, hả thằng lỏi này ? 

Sáu Goòng hộc lên như beo gầm: 

- Tao mua nó ở đâu mặc tao, mày hỏi làm gì ? Chỉ biết là chúng mày không muốn mua nữa, trả lại tao thì tao hoàn tiền lại! Có thế thôi! Rắc rối cái gì ? Đưa đây, mau lên! 

Trí vẫn thản nhiên, giơ đồng tiền ra trước mặt người đàn ông: 

- Ấy, ấy! Ông Sáu bình tĩnh chút đi! Cần gì phải tức giận như vậy. Ông Sáu! Chúng mình đều là những công dân lương thiện cả, do đó tôi nghĩ rằng ông Sáu sẽ sẵn sàng cho anh em chúng tôi biết qua chút xíu tin tức về cái đồng tiền giả này... 

Đột nhiên tôi thấy ngay rằng Trí hớ hênh quá, đồng tiền nơi tay anh chỉ còn cách bàn tay của người đàn ông dễ sợ kia có mấy phân tây. Mà đôi mắt ti hí của Sáu Goòng, liếc thật nhanh, cũng đã nhận thấy rõ như thế. Tôi linh cảm là thế nào ông cũng chộp nó bất thình lình. Bất giác buột miệng, tôi khẽ kêu: 

- Coi chừng. Trí! 

Chậm mất rồi, bàn tay ngón chuối mắn của ông Sáu đã vút nhanh như một lưỡi kiếm tuốt ra khỏi vỏ. 

Ông ta đã nhanh, Trí lại nhanh hơn! Anh thụt bàn tay lại lẹ như ánh chớp xẹt. Bàn tay Sáu Goòng lỡ trớn, văng đụng góc tủ buýp phê kêu một cái "cộp". Người đàn ông rú lên: 

- Úi cha! Chết rồi! Đau quá, trời ôi! 

Ông ta vẹo hẳn người đi, ôm chặt bàn tay phải, mặt mũi nhăn nó, miệng suýt soa: 

- Ối! Ối! Đau quá! Ngón tay của tôi! Đụng đau quá! 

Lúc đó tôi mới nhận ra cái mánh lới tuyệt vời của "sếp". Anh đã đoán biết trước tất cả, nhưng cứ tảng lờ. Quả nhiên Sáu Goòng đã bị hố to. Ông ta hối hả gỡ cởi cái dây cột túi da bao ngoài ngón tay cái bị thương. Tôi đưa mắt nhìn Trí. Một nụ cười kín đáo phớt nhẹ trên làn môi tươi. Tia nhìn anh dõi thẳng cái bao da nơi bàn tay phải của Sáu Goòng đang được nới dây cột, đã bắt đầu nhúc nhích. Chưa được nửa phút sau, chúng tôi đã trợn tròn mắt đứng sững như trời trồng: Người đàn ông bí mật có cái móng tay đen nơi ngón tay cái bàn tay bên phải, chính là... Sáu Goòng!
________________________________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG V - VI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét