Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

CHƯƠNG XI_NHỮNG NỐT NHẠC TRẦM

CHƯƠNG XI 

Chị Hân nói : 

- Thi rồi Khánh không đi chơi à ? 

- Em không thấy thích thú đi chút nào cả. 

- Thì có bao giờ Khánh thích đi đâu. 

Em ngó lại chị Hân, nói khẽ : 

- Sao chị Hân lại nghĩ thế ? 

- Thì đó là sự thật mà. Khánh xem, trước khi thi Khánh bảo bận học, sau khi thi Khánh nói không thích. 

Em thở dài : 

- Có lẽ chị Hân nói đúng. 

- Khánh ở gần chị cả hai năm mà không ảnh hưởng chị chút nào. 

- Em cũng không biết nữa. 

- Khánh có lập trường vững ghê gớm. 

- Em không nghĩ như thế. 

- Dạo này chị thấy Khánh có vẻ gầy và xanh hơn trước. Khánh nên bỏ bớt sách vở vui chơi cho thoải mái. 

Em nhìn xuống mặt bàn buồn tênh : 

- Em có học được gì nữa đâu chị Hân. Tháng bảy này thi Tú một, chị nói em đừng học nữa sao được. 

- Chị không biết Khánh học cái gì, tháng nào cũng nhất, thi lục cá nguyệt kỳ nào cũng chiếm ưu hạng, vậy mà Khánh còn sợ cái gì nữa, đầu Khánh lúc nào cũng toàn công thức với chữ nghĩa không. 

Em hỏi với vẻ hơi gay gắt : 

- Tại sao ai cũng có vẻ phiền trách em về điều đó hết thế. Em nghĩ nếu em thích học thì đó là quyền của em chứ. 

Chị Hân nói nhẹ nhàng : 

- Khánh có vẻ như không được bình tĩnh. 

Em đứng lên đi đi lại lại trong phòng, môi mím lại : 

- Đôi khi, em nghĩ việc em muốn học là điều lầm lẫn. 

- Khánh điên rồi. 

- Em không điên. 

- Khánh nên rút bớt chữ trong đầu Khánh ra, chúng nó làm cho Khánh mất thăng bằng. 

Em dậm khẽ chân trên mặt đá hoa, kêu lên : 

- Chị Hân không hiểu em, chẳng ai hiểu em cả. 

- Khánh có hiểu Khánh không ? 

Em lặng im trước câu nói của chị Hân, đôi khi chị không quá hời hợt như em nghĩ. Em thấy bực tức chỉ muốn hét lên, khóc lên cho hả bớt sự dồn nén trong lòng. Chị Hân bình thản nằm duỗi dài trên giường, chị nói : 

- Khánh nên ra vườn dạo chơi một chút, không khí buổi sáng sẽ làm Khánh dễ chịu hơn. 

- Cám ơn chị Hân. 

Em đứng suy nghĩ một chút rồi lặng lẽ mở cửa bước ra. Chị Hân có lý, hình như em không được bình thường. Nắng buổi sáng chưa làm tan hết sương đọng trên lá cỏ. Hai chân em lạnh và ướt vì dẫm trên lớp cỏ làm thảm xanh mướt. Em đi loanh quanh trên những lối đi vô định. Hoa hồng nở tỏa hương dịu dàng trong gió sớm, em thấy dễ chịu lại. Cây Mimosa có lá trắng bạc như óng ánh sáng, em thích ngó những nụ hoa bé tí, vàng mướt, trông có vẻ hay hay. Ở tận cuối vườn, sát bìa rào có một gốc bưởi già, mùa này bưởi đã hết ra hoa, những hoa bưởi trắng và thơm nồng. Nhưng em chỉ thích ngửi hương hoa bưởi mà không thích nhìn hoa bưởi. Trông nó có vẻ thô kệch. Ni La có lần đã ví nó như một cô gái quê mùa, không đẹp đẽ nhưng có sự trong sạch, và Ni La thêm : 

- Dù sao, Ni La cũng thích nó hơn những thứ hoa chỉ có sắc mà không hương. 

Nghĩ đến Ni La bất giác lòng em lại thấy rầu rầu, em lững thững bước về nơi có gốc bưởi quen thuộc. Những buổi chiều em thường hay mang sách vở ra gốc bưởi ngồi học. Mùi hoa bưởi dễ chịu vô cùng. 

Em bỗng giật mình muốn lùi lại, nhưng đã muộn, người con trai ngồi dưới gốc bưởi đã ngẩng nhìn thấy em, giọng nói quen thuộc khẽ gọi : 

- Khánh. 

Em đứng chết trân một chỗ, muốn bỏ đi mà người không nhúc nhích. Ánh mắt nhìn làm em cuống quýt, em hỏi một câu ngớ ngẩn : 

- Anh Hùng cũng ra đây chơi sao ? 

- Khánh nghĩ là chỉ có Khánh yêu gốc bưởi này thôi à ? 

Em bối rối đứng yên không trả lời. Hùng bình thản đứng lên dịu dàng : 

- Khánh đừng lo, Khánh sẽ không sợ tôi chiếm chỗ của Khánh. Tôi chỉ giữ nó ngày hôm nay nữa thôi. 

- Anh Hùng nói… 

Giọng người con trai vẫn ấm và dễ thương : 

- Ngày mai tôi từ giã Đà Lạt. 

Em cảm thấy tối mắt lại, lòng xiết đau. Ngày mai sao, vội vàng gì thế. 

- Sao anh Hùng lại về ? 

- Đã đến lúc phải về. Để Khánh khỏi thấy là tôi nhàn nhã quá. 

- Anh Hùng giận Khánh ? 

- Không, dù không giận Khánh tôi cũng phải về. Gần hai mươi ngày ở Đà Lạt, Khánh không thấy quá nhiều sao ? 

Em nghẹn ngào : 

- Ngày mai anh Hùng đi ? 

- Mai tôi đi. 

Em nói máy móc, nói như ai nói chứ không phải em nói : 

- Anh đã từ giã Ni La chưa ? 

- Vì sao Khánh lại hỏi thế ? 

- Anh sẽ từ giã Ni La chứ, đừng để Ni La buồn. 

Hùng nói chầm chậm có pha lẫn chút gay gắt nhẹ : 

- Tôi không từ giã Ni La, nhưng nếu Khánh muốn, tôi sẽ đến gặp cô ấy. 

- Anh nên đến. 

Nụ cười Hùng nở không hết trên môi : 

- Quả tim Khánh bằng đá. 

- Anh Hùng quên Khánh là đá, là sỏi. 

- Là kim cương. 

- Khánh không đáng thế. 

- Tôi muốn nói, kim cương cứng hơn sỏi đá. 

Em cúi đầu không trả lời. 

- Ngày mai tôi trở về Sài Gòn, chắc lâu lắm mới gặp lại Khánh. 

- Lâu ? 

- Tôi cũng sắp bỏ Sài Gòn. 

- Anh bỏ Sài Gòn ? 

Hùng mỉm cười buồn bã : 

- Khánh cũng nên biết vì ngày mai tôi đã đi rồi. Tôi sẽ sang Anh Quốc. 

Em mở to mắt nhìn Hùng, sửng sốt lẫn tê đau : 

- Sang Anh ? 

- Chuyện đó đâu làm Khánh quan tâm ? 

Môi em bỗng bật tiếng cười : 

- Có lẽ. Vậy anh càng nên đến gặp Ni La. 

- Tôi sẽ đi. 

Người con trai lắc đầu, tiếp : 

- Không đáng là gì cả. 

Em quay mặt nhìn ra xa, nhịn nỗi đau xót, cười nói : 

- Khánh chúc anh đi hạnh phúc. 

- Hạnh phúc ở trong lòng, không giữ được nó thì thôi Khánh, đi nghìn dặm cũng thế thôi. 

Em đáp lơ đãng : 

- Đó là anh nghĩ thế. 

- Đôi lúc tôi nghĩ, không biết Khánh có một trái tim trong lồng ngực không ? 

Em mỉm cười mà muốn rơi nước mắt : 

- Chắc là không. 

Hùng thở dài vẻ đăm chiêu : 

- Tôi dành hết thời gian còn lại ở Việt Nam cho Đà Lạt, Khánh hiểu vì sao lần này tôi ở lại đến gần hai mươi ngày. 

Giọng nói Hùng nhỏ lại, buồn bã : 

- Nhưng rốt cuộc thì mối hy vọng cũng tiêu tan, tôi mong là tôi sẽ quên được khi bỏ đi. 

Trái tim em đau thắt lại, em muốn nói một câu gì thật dịu dàng, thật đầm ấm cho Hùng hiểu em nhưng em lại thốt ra một câu trái ngược : 

- Khánh mong anh sẽ thế. 

Câu nói vừa thốt ra em đã hối hận ngay. Lỡ rồi, vì sao lý trí em lại không điều khiển nổi ý thức lời nói của em được kìa. Em lặng câm nhìn sững Hùng, người con trai cười xa xôi, đau buồn : 

- Tôi cũng mong thế, Khánh ạ. 

Hùng nhìn về đầu dốc cao rực rỡ nắng, bỗng nói : 

- Khánh có lý, tôi nên đi. 

Em ngơ ngác : 

- Đi ? 

- Đến thăm Ni La. 

Em nghe nhói đau trong lòng. Hùng đăm đăm nhìn em, nói như cho chính mình : 

- Nhưng có bao giờ Khánh thấy là Khánh tàn nhẫn không Khánh ? 

Em mở to mắt nhìn vào đôi mắt tròn của Hùng, hai đồng tử tròn lấp lánh. Hùng khẽ lắc đầu rồi bỏ đi. Lần thứ nhất khi chỉ có hai đứa nói chuyện Hùng là kẻ bỏ đi. Em đứng sững sờ ngó theo dáng Hùng khuất dần dưới viền cây xanh. Sao em lại tự hắt hủi lấy hạnh phúc của em thế. Em nhớ lại những lời nói của Hùng hôm nào. Sao Khánh sống trói buộc thế, gò bó thế, tầm thường thế. Em muốn khóc. Không phải Khánh muốn thế, không phải thế anh Hùng ạ. 

Nắng lên rực rỡ trong vườn, lá cây xanh mướt, những đóa hoa nở tung lộng lẫy, thơm ngát. Một ngày đẹp. Bỗng nhiên em òa khóc nức nở.
_______________________________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG XII

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét