CHƯƠNG IV
SĂN ĐUỔI
Bình và Đĩnh thuật lại câu chuyện buổi sáng cho Thi nghe. Thi kết luận:
- Có hai điều cần thiết phải nói là: Thứ nhất bọn người hiện ngụ trong tòa lâu đài bỏ hoang ấy có mục đích tìm vàng ngọc. Chúng không muốn cho những người ở vùng này biết tông tích và bố trí cạm bẫy, chuông báo động tinh vi như giả mạng nhện để đề phòng. Thứ nhì là ma cà rồng và bọn chúng liên can rất mật thiết. Chúng biết rõ chẳng phải ma cỏ thật sự, vậy chúng phải thường xuyên tiếp xúc hay gặp gỡ ma cà rồng hằng ngày.
Theo ý tao thì đây là một bọn người rất nguy hiểm, có thể có súng hay chất nổ mang theo. Lần sau tụi mày để tao vào trong lâu đài luôn thể. Tao sẽ chụp hình và đi sâu hơn vào trong nhà. Tao nghi lắm. Tao nghĩ chúng có nuôi những con dơi lớn hay một con vật gì đó giả làm ma cà rồng nhát dân trong vùng để họ không dám đến gần vùng chúng đang làm việc.
Ba đứa trẻ nghe Thi nói thật chí lý. Chúa đảng có khác. Chỉ nghe thuật lại thoáng qua là biết hết mọi việc. Yến nói với anh:
- Lúc nào anh Thi vào trong lâu đài cho em theo với nhá.
- Em đứng ngoài thôi. Vào lỡ bị bắt thì sao?
- Chẳng sao cả. Em bị giam chung với anh cũng vui.
Thi lắc đầu dọa em:
- Không bao giờ chúng giam chung đâu. Bọn nó bắt em để trong hầm tối cho ma cà rồng hút máu như con chó Lu.
Yến xanh mặt. Nó chẳng dám hó hé gì nữa. Nó sợ quá rồi. Nhưng chỉ được vài giây ngồi yên nó lại đòi theo anh:
- Em theo anh được mà anh Hai. Em chắc không bị bắt đâu. Hai anh Bình và Đĩnh vào rồi vẫn về đây yên ổn có sao đâu.
Bao giờ thì Thi vẫn là kẻ bại trận sau cùng. Nó chịu thua em:
- Em đi theo cũng được nhưng có bị cái gì thì đừng trách anh nhé.
Thi bàn tiếp với Bình và Đĩnh:
- Tụi mày có thêm ý kiến gì nữa không?
- Tao tính mình đi báo cảnh sát cho rồi. Theo bọn gian phi này hoài sợ quá. Chúng cho mỗi đứa một phát đạn là toi đời.
Đĩnh nói xong Thi mới bảo:
- Tao đồng ý là phải báo cảnh sát, nhưng sau chuyến viếng thăm thứ nhì của bọn mình vào tòa lâu đài ấy đã. Tao muốn mạo hiểm làm thám tử chơi một lần cho biết…
*
Thi sốt ruột lắm. Nó muốn ông bà Thành đi mau ra tỉnh cho nó theo Đĩnh và Bình đột nhập vào trong ngôi nhà hoang. Nó muốn trở thành hiệp sĩ cứu khổn phò nguy tới lâu đài bọn cướp giải thoát cho các nạn nhân của chúng. Thi tưởng tượng ra vậy. Trời chẳng chiều người, cha mẹ Thi ở nhà lo phòng thủ chống ma cà rồng. Ông bà cho người ra tỉnh mua thêm dây kẽm gai, cọc sắt, dây điện… để làm hàng rào quanh vườn cao thêm lên. Thi đi ra vào cho hết ngày giờ. Nó chờ tối mãi mà trời cứ sáng. Nó tức quá không biết trút nỗi bực bội vào ai. Nó lấy giấy báo cũ xếp thành chồng lớn ở góc nhà ra xé nát vụn thành những mảnh li ti tung bay khắp phòng.
Câu chuyện Bình và Đĩnh kể ban trưa ám ảnh Thi mãi và kích thích óc mạo hiểm của thằng bé liều lĩnh này đến cùng cực. Nó muốn biết rõ ma cà rồng này là con vật gì và bọn cướp có bản lãnh ghê gớm ra sao lại dám sống chung với ma cà rồng. Tình cờ một hàng tít lớn của một tờ báo cũ đập vào mắt Thi: “Quái vật hồ Thiên Đàng ở Phi Châu bị mắc lưới”, lập tức một tia sáng lóe lên trong đầu thằng bé. Nó đã nghĩ ra phương cách nằm nhà mà vẫn bắt được ma cà rồng. Nó hy vọng như thế và tin chắc mình sẽ thành công.
Nó chạy qua phòng của Yến hỏi em:
- Yến ơi, em có thấy tấm lưới chăng ngang sân bóng chuyền lúc trước của mình đâu không?
- Em đâu có biết, anh cất đi mà. Ba bảo lưới ấy cũ quá, để lúc nào tiện ba mua cho tấm khác. Anh hỏi làm gì?
Thi bí mật:
- Em tìm cho anh ra đây rồi anh nói. Giấu em làm gì. Mau ngoan đi cưng.
Yến không chịu:
- Anh gạt em phải không? Anh có nói trước em mới đi tìm cho anh sau.
Thi lắc đầu thở dài:
- Em quá lắm nghe Yến, thôi lại đây anh nói thầm cho nghe.
Yến hớn hở đưa tai kề sát vào miệng Thi. Hai anh em thì thầm to nhỏ một lúc rất lâu rồi con bé chạy xuống nhà kho tìm tấm lưới chăng sân bóng chuyền trao cho anh. Hai đứa sửa soạn sẵn sàng, chờ tối sẫm, Thi dắt con chó con của Thi xuống vườn thế con Lu xấu số.
Thi và Yến lên phòng ngủ nằm trằn trọc mãi. Đến hơn 10 giờ Thi lẻn qua phòng Yến rủ em xuống nấp bên trong cánh cửa kính phòng khách. Con chó nhỏ được xích chặt vào phần sân trống để xe, gần cây dương to lớn. Một sợi dây thừng bí mật của Thi giăng từ chiều, luồn qua khe thông hơi sát trần, buông rủ lòng thòng đầu thừng ngay ở tầm tay với của hai đứa nhỏ.
Thi chờ đợi và những phút chờ đợi là thời gian dài nhất. Một giờ nữa trôi qua như một thế kỷ. Yến bắt đầu buồn ngủ, con bé ngồi gật gà gật gù ở ghế xa-lông. Thi bảo em:
- Đi ngủ đi Yến à. Bao giờ có chuyện lạ, anh kêu dậy xem. Anh hứa.
Lần thứ nhất Yến dễ bảo ghê. Nó “vâng” một tiếng nho nhỏ rồi lên phòng ngủ. Còn lại mình Thi trong gian phòng khách. Bóng tối và ánh trăng mờ nhạt soi yếu ớt qua khung cửa sổ đục tạo cho các đồ vật quen thuộc trong phòng những hình thù kỳ lạ. Bộ ghế xa-lông, sáu cái ghế ngồi hàng ngày trông như một đàn heo rừng mập ú nằm ngổn ngang lười biếng. Cái quạt cây cao đứng sừng sững như con rắn hổ mang nửa thân nằm sâu trong hang, nửa lộ ra, đầu phùng mang thành cái dấu tam giác khổng lồ. Tương tự, các đồ dùng khác cũng thế. Tự nhiên Thi hơi sợ. Nó nghĩ đến ma cà rồng thật từ một xó xỉnh nào trong phòng khách nấp sẵn từ chiều tà, lững thững đi ra, hai tay đầy móng vuốt nhọn như móng mèo bấu vào cổ Thi đè xuống đất nghẹt thở. Miệng đỏ lòm với hai răng nanh nhọn và dài như răng chó sói kề vào cuống họng Thi cắn phựt một tiếng gọn và ngon lành. Thi tưởng tượng xa hơn nữa, lúc nó nằm yên dưới mồ và trở thành ma cà rồng, trở lại nhà cũ và hút máu cha mẹ và nhất là Yến đứa em cưng yêu của nó. Ôi! Thê thảm và rùng rợn làm sao. Nó sẽ hành động như một cái máy dưới sự sai khiến của con ma cà rồng đầu đàn và theo nhu cầu của chính nó cần thỏa mãn. Nó sẽ không biết gì là lòng thương người và tình thân quyến. Nó đâu phải là người nữa. Nó là ma cà rồng rồi mà.
Thi mải suy nghĩ tai không nghe thấy tiếng lộp bộp lạ lùng nổi lên. Tuy nhiên linh tính của Thi trỗi dậy. Thi quay phắt lại nhìn ra ngoài khung cửa kính lớn của phòng khách. Nó bắt gặp ngay một cặp mắt đỏ rực tròn xoe như hai cục than hồng của một đống đen khổng lồ dán sát vào cửa kính che khuất hết ánh sáng vàng nhạt của bóng trăng ngoài trời rọi vào. Cặp mắt ấy sáng rỡ một cách kỳ dị có mãnh lực rất lớn với người đối diện.
Thi thấy lao đao chóng mặt. Nó mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế xa-lông. Nó nhắm mắt giây lát lại phải mở ra nhìn đăm đăm vào hai con mắt đỏ ấy. Con mắt vừa dữ tợn đổ lửa vừa vuốt ve thân thiện lại oai nghiêm kỳ dị làm cho toàn thân Thi rung động mãnh liệt. Đầu óc thằng bé tự nhiên mụ đi như bị màn sương dầy che phủ, không suy xét gì được nữa. Thi cố gắng tập trung tinh thần chống lại nhưng thất bại. Nó biết mình đang thua trận chiến tinh thần này và chắc chắn sau cùng sẽ bị khuất phục. Thi còn sót lại trong một phần nào đó của bộ óc còn hơi tỉnh táo và nổi lên ý nghĩ: “Ma cà rồng”. Phải, chỉ có ma cà rồng mới ghê gớm đến thế! Ma cà rồng đang quyến rũ và sai khiến Thi đây.
Thi vội nhắm mắt lại nhưng lần này đôi mi nó càng nặng trĩu. Nó không khép mi lại nổi nữa. Nó tự biết là mình nguy rồi, chỉ một hai giây sau là thằng bé chịu thua cặp mắt đỏ rực thôi miên nó kia. Từ trong hai “hòn than lửa” toát ra mệnh lệnh “Hãy mở cửa lớn cho ta vào”.
Thi tuân theo răm rắp. Nó bước giật lùi, mắt vẫn nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ kia tay quờ quạng tìm chìa khóa cửa. Nó vớ ngay được chìa, mở khóa ổ và tháo thanh cài cửa ngang ra. Còn sợi dây xích đặc biệt sáng nay ba nó mới lục trong nhà kho đem lên quàng qua cánh cửa nữa. Nó mò mẫm tìm ổ khóa dây xích. Chừng như sốt ruột, cặp mắt kia long lanh sáng dữ tợn gấp bội hình như đang nổi giận và Thi đọc được ý muốn của người đối diện: “Mau lên! Ta không chờ được nữa!”.
Thi cuống quít cúi xuống tìm lỗ khóa để mở cho nhanh hơn. Nhưng khi cúi xuống không bị cặp mắt đỏ ấy thôi miên nữa thì nó bình tĩnh, suy xét lại được. Vô lý quá. Tại sao phải tuân lệnh đôi mắt xa lạ ghê sợ kia? Mình phải chống lại.
Bị quyến rũ không chống lại được bởi một sức mạnh vô hình nhưng có đầy uy lực, Thi từ từ ngửng đầu lên nhìn vào cặp mắt đỏ kia trở lại. Và đầu óc thằng bé bỗng mất hết sáng suốt. Nó lấy tay lần mò sờ soạng tìm lỗ khóa.
“Cách” một tiếng khô khan. Thi đã mở ổ khóa cuối cùng của sợi dây xích siết qua hai cánh cửa. Nó tháo lần từng vòng xích một. Một, hai, ba… nó từ từ mở toang hai cánh cửa kính dày và nặng trĩu của phòng khách.
Khối đen khổng lồ kia té xuống sàn gạch bông sang trọng. Nó lết đi rất mau, thân hình cao như một con chó, còn mặt rộng thì lớn bằng tấm chăn bông. Hai bên hông là hai cánh thỉnh thoảng đập phành phạch phát ra tiếng lộp bộp làm rung động lớp màng mỏng rộng. Hình dáng y như Thi và Yến thấy đêm qua. Chỉ khác là bây giờ lại rất gần Thi mà thôi.
Bây giờ thì Thi đang bị mê hoặc. mắt nó luôn luôn đăm đăm ngó vào cặp mắt đỏ không chớp. Nó đi giật lùi dẫn đường cho quái vật đen thui kinh khủng kia theo cầu thang lên gác, chỗ ngủ của ba má và em gái nó.
Ngoài sân con chó Nhật nhỏ của Yến ngủ thiếp từ lúc nãy. Có lẽ con quái vật đã thôi miên bắt con chó nhỏ ngủ đi rồi. Nó chê con chó bé quá không thèm hút máu cắn cổ như với con Lu.
*
Yến lên gác định ngũ một giấc đến sáng thật ngon nhưng tự nhiên con bé thấy tỉnh táo. Nó tỉnh như sáo sậu. Lúc còn ở nhà dưới chờ lâu Yến tưởng mình vào giường sẽ ngủ thẳng một giấc đến sáng mai 9, 10 giờ mới thức dậy. Lúc chui vào trong chăn ấm áp Yến lại nhận ra rằng rình nấp bắt “ma cà rồng” với anh Thi sướng hơn.
Con bé ngại xuống thang gác một mình trong bóng tối. Nó sợ ma. Ma cà rồng, ma lai, ma xó, ma gà... Bao câu chuyện ma nghe kể lại từ trước tới giờ bỗng chốc hiện lên đầy đủ không sót một chi tiết rùng rợn nào trong óc Yến. Con bé trùm chăn lên đầu kín mít. Mồ hôi vã ra ướt hết áo dù bên ngoài rét lạnh căm căm.
Hai sức lực vô hình giằng co nhau dữ dội trong người Yến. Có nên xuống nhà dưới với anh Thi không? Xuống thì được nhưng nếu mình vừa ló đầu ra khỏi chăn bắt gặp ngay cái đầu lâu với chùm ruột gan lòng thòng bay trong phòng thì sao? Yến muốn ngất đi khi nghĩ tới đó. Năm phút sau, nó gan lại, mở hé mí chăn quan sát kỹ không thấy có gì đáng ngại mới giở chăn bông đặt sang bên, thò chân xuống giường xỏ dép rón rén xuống dưới nhà. Óc tò mò đã thắng.
Yến mới tới cầu thang thì một bàn tay lạnh ngắt sờ vào vai phải của nó. Yến gần xỉu tại chỗ, tim đập thình thịch như trống làng. Trời đất ơi! Nó gặp ma rồi. Chân tay nó ríu lại không chạy được nữa. Người nó mềm nhũn. Con ma bồng nó lên và hôn vào trán nó nóng ấm:
- Yến, con không ngủ đi đâu xuống nhà giờ này? Hả? Con không sợ ma à?
Yến thở phào mở mắt ra thấy cha. Râu ria ông tua tủa rậm rạp cọ vào má nó làm nhột nhạt hết sức. Nó làm nũng:
- Con giận ba rồi! Ba làm con hết hồn. Ban nãy con tưởng ba là ma chút xíu nữa chết giấc luôn đó.
Ông Thành cười:
- Ba trở dậy đi rảo trên lầu nhìn ra sân xem có gì lạ không đó mà. Suỵt, nói nhỏ cho mẹ con ngủ. Cha con mình nói thầm thôi nhé. Tối khuya rồi con đi đâu nói thật cho ba nghe đi.
Yến có ý nghĩ con ma cà rồng biến dạng thành cha nó để gạn hỏi Yến phá hỏng kế hoạch của anh em nó. Cha nó thường đâu có đi thêm như vầy. Bàn tay lạnh ngắt như nước đá! Trời ơi! Không biết đó là bàn tay của cha nó hay tay ma. Yến run rẩy không nói. Ông Thành giục giã:
- Ba còn để tội cho con đó nghe Yến. Có gì nói đi, ba giúp con cho mau. Lúc chiều con xuống nhà kho làm gì?
Yến mất hết sự nghi ngờ trong lòng. Đây đúng là ba nó thật, ba nó mới biết được lúc chiều nó xuống nhà kho. Ma cà rồng không thể biết vì ma không bao giờ xuất hiện ban ngày cả. Đến tối mới là thế giới loài ma.
Biết không giấu bố được, Yến thú thật.
- Con lấy tấm lưới căng sân bóng chuyền cũ đó ba. Tấm lưới ấy cũ nhưng còn chắc chắn lắm. Anh Thi bảo dùng tấm lưới ấy chụp bắt ma cà rồng.
Ông Thành trợn mắt:
- Bắt ma cà rồng! Làm sao bắt được?
Yến thủ thỉ:
- Anh Thi nói căng lưới ấy ra và lừa ma cà rồng vào quãng sân để xe hơi bằng con chó Nhật nhỏ của con đó ba à. Nó lọt vào sẽ sập lưới xuống bắt sống. Anh ấy bảo ma cà rồng không có, có lẽ nó chỉ là một loài vật rất lớn sống nhờ hút máu người và súc vật thôi.
- Thế bây giờ con tính xuống nhà làm gì?
- Con xuống rình bắt ma cà rồng với anh Thi.
Ông Thành cốc đầu con gái:
- Mày lém lắm. Đợi sáng mai ba hỏi tội cả hai đứa. Thằng Thi đâu rồi?
- Anh ấy xuống phòng khách rình ma cà rồng từ nãy.
Ông Thành chắc lưỡi:
- Tụi bây ghê thật. Thằng Thi có ra vườn chưa?
- Đêm qua anh ấy tính ra vườn tìm dấu vết ma một mình. Con ngăn lại bảo trời tối anh tay không ra vườn nguy lắm.
- Mày nói phải. Tao phải mang súng theo mới được. Tao nghĩ đêm nay thằng Thi dám ra lắm. Đợi tao chút xíu tao rình mà cà rồng luôn với anh em tụi bây.
Yến không dám mè nheo gì nữa. Nó biết khi ba nó nói “tao, mày” với các con là ông giận lắm. Chết rồi, thế này là sáng mai bị nọc ra ăn đòn nát đít. Yến sợ quá khóc trước cho đỡ tội:
- Hu hu hu hu… Ba đừng đánh con nghe ba.
Ông Thành không trả lời đặt phịch Yến xuống đất. Ông vào phòng riêng lấy súng săn và lên đạn rồi trở ra cầu thang. Yến lúc đó hết sợ ma cà rồng vô hình rồi, nó chỉ còn nghĩ đến trận đòn sáng mai thôi. Bao tội lỗi cũ của nó được tha bổng, hay đúng hơn là tù treo, sẽ góp lại xử một lần. Mông nó sẽ vằn lên những vệt đỏ mọng sưng như những con lươn nhỏ. Ăn lươn thật no chứ hết muốn ăn cơm trưa sáng mai.
Yến thẫn thờ theo cha bước xuống thang gác. Mắt hai cha con làm quen dần với bóng tối. Yến lấy làm lạ là gió lạnh thổi từng cơn thốc thẳng vào nhà trong như cửa lớn không đóng. Nó quên vụ sắp bị đòn quay sang bảo cha:
- Anh Thi mở cửa phòng khách ra rồi ba ạ. Mở ra không đóng lại.
Ông Thành lầm lì không nói gì. Bỗng ông rú lên:
- Con gì đen đen hả Yến? Con nhìn rõ không? Thằng Thi đi giật lùi đến chân cầu thang làm gì? Sao lạ thế hả? Con lại góc tường bật đèn lên ba coi.
Ông bình tĩnh trở lại như thường. Đèn lóe sáng. Nhưng đồng thời một tiếng súng nổ vang bắn bể bóng đèn. Ông Thành đã bắt gặp cặp mắt đỏ rực kinh khiếp kia và khi Yến vừa bật đèn lên chưa ai kịp nhìn con quái vật hình thù ra sao thì tự nhiên ông tiếp nhận được từ cặp mắt đỏ rực một mệnh lệnh không thể chống lại là phải để bóng tối trở lại. Theo phản ứng tự nhiên, ông bắn bể bóng đèn điện trong phòng khách.
Yến thấy biến sợ quá. Ông Thành nhờ tiếng nổ tỉnh lại ngay không bị mê hoặc nữa. Thi cũng thế. Cặp mắt đỏ kia lại càng rực lên hơn bao giờ hết. Hai cha con, ông Thành và Thi lại đắm chìm trong sự u mê, ngoan ngoãn như những con chó tuân theo mệnh lệnh chủ. Yến khiếp đảm không dám nhìn vào đôi mắt than tàu – nó đặt tên như vậy – nên còn bình tĩnh sáng suốt.
Tiếng chân người chạy rầm rập. Những người làm ở nhà dưới phóng lên. Mẹ Thi đang ngủ trên lầu nghe tiếng súng dữ dội choàng dậy xuống cầu thang. Yến nhanh như cắt vớ lấy khẩu sung ở tay cha. Súng nặng quá cầm trong tay một đứa con gái nhỏ như Yến trĩu nặng và muốn run rẩy. Yến cố gắng hết sức nâng mũi súng lên chĩa thẳng vào đống đen có cặp mắt kia lẫy cò.
“Đoàng!”
Tiếng nổ dữ dội thứ hai vang ra rất xa trong đêm vắng tĩnh mịch. Những người hàng xóm đổ xô lại nhà Thi xem có chuyện gì mà súng nổ giữa đêm khuya. Tới cửa họ chỉ thấy một vật gì cử động lù lù một đống bò rất nhanh như con dơi khổng lồ và biến mất ở cây dương.
Mọi người đang chỉ trỏ, bàn tán thì từ cây dương một khối đen khổng lồ rớt xuống và bay vùn vụt theo gió đêm. Tiếng vỗ cánh nặng nề khó nhọc và tiếng rơi lộp độp của máu từ thân thể con vật đó nhỏ xuống mặt đất và áo quần người đứng xem chứng tỏ rằng nó đang bị thương nặng. Nó như không nhận ra phương hướng chính xác, thay vì thoát khỏi cổng sắt qua đồng trống thì bay trở vào vườn sau. Lúc bay qua nóc chỗ sân để xe hơi, nó cố bay cao lên, song không nổi phải chui bên dưới nóc và dính vào một màng lưới đổ úp xuống đất quấn chặt lấy thân hình.
Càng dẫy dụa thì lưới càng xiết chặt. Mọi người hò reo hớn hở. Một người bạo nhất vào vườn nhà Thi đến gần bên quái vật khổng lồ thì bị một cặp mắt đỏ ngầu đục đục từ từ mở ra. Cặp mắt ấy không còn sáng rực như hồi còn nằm trong gian phòng khách, trái lại đã mờ nhạt đi nhiều. Mờ nhạt nhưng vẫn còn đủ sức cám dỗ đầy uy quyền mê hoặc. Anh chàng bạo gan lần lần không tự chủ được cúi xuống mở lưới trói cho quái vật. Anh đọc được ý nghĩ sai khiến rõ rệt tiềm ẩn trong cặp mắt ấy: “Hãy giải thoát cho ta!”. Và anh phải tuân lệnh.
Mọi người la ó ùa vào một lúc. Họ phản đối anh chàng kia. Nhưng không ai dám đến gần quái vật kia cả. Cách chừng năm thước đống đen lù lù đó có cặp mắt ma quái chiếu ra ánh sáng thù hận tàn nhẫn làm họ phải lùi lại, đứng im thin thít. Chẳng ai muốn chết lúc này liều mạng với quái vật.
Trong bóng tối đen một bóng đèn bấm lóe lên: Đó là của mẹ Thi, mọi người mới mừng rỡ chưa kịp nhìn kỹ thì ánh sáng tắt lịm. Bà Thành run tay làm rớt cây đèn pin vào tảng đá, bể mặt kính và bóng đèn bên trong.
Lưới vừa được mở tung ra thì bóng đen của quái vật lết thật nhanh lên ngọn cây dầu cổ thụ trong vườn. Nó leo gọn gàng, nhịp ngàng như khỉ vượn ở trong rừng. Và phút chốc một bóng đen thả rớt từ ngọn cây rơi xuống vỗ cánh bay đi mất hút...
Mọi việc xảy ra trong năm phút ngắn ngủi.
Yến ở trong nhà lo cứu tỉnh cho anh Thi và cha. Nó thương anh và cha lắm. Hai người này bị thôi miên nặng quá sau khi quái vật bò khỏi gian phòng khách, vẫn ngớ ngẩn như mất hồn. Miệng họ nói lảm nhảm những câu lạ lùng:
- Hãy mở cửa cho ta vào nhà!
- Mau lên, ta nóng ruột lắm!
- Hãy trả lại cho ta bóng tối! Ta không thích sáng!
Yến chẳng đoán được là ý nghĩa thế nào. Nó dìu hai người đến ngồi ở ghế xa-lông, hết vỗ vai người này lại giật tóc người nọ.
Bà Thành mời tất cả mọi người vào nhà. Bà bật ngọn đèn thứ hai của phòng khách. Ánh sáng trở lại xua đi bao sự hắc ám bí ẩn đáng khiếp đảm của đêm tối. Ông Thành và Thi vẫn ngớ ngẩn mất hết tri giác của một người bình thường. Cả anh chàng mở trói cho quái vật cũng vậy. Người ta dắt anh vào cho ngồi một ghế xa-lông ở phòng khách, anh vẫn chẳng biết gì.
Bầu không khí nặng trĩu. Mọi người đăm chiêu nhìn nhau. Mấy bà hàng xóm có tiếng lắm điều hay kháo chuyện bây giờ cũng im như cá. Mười phút sau ông Thành bắt đầu tỉnh, ú ớ:
- A… Tôi đang ở đâu đây… Con quái vật còn không… đèn sáng rồi hả… không, tôi nhớ đã bắn bể bóng đèn cơ mà…
Dần dà ông bình tĩnh và nhớ lại mọi việc. Ông lập tức lấy khăn ướt đắp lên mặt Thi và người kia cho họ tỉnh lại. Sau đó ông bắt đầu câu chuyện.
Ông Thành có khiếu ăn nói, tả cho mọi người nghe tường tận những diễn biến xảy ra như chính họ chứng kiến từ đầu đến cuối vậy. Người ta nín thở theo dõi từng lời một phát ra từ cửa miệng ông chủ đồn điền. Ông là người đứng đắn có uy tín nhất vùng nên không ai dám bảo là ông nói xạo. Câu chuyện thật hoang đường khó tin nhưng mọi người đều tin lời ông nói. Là vì chính họ đã lùi bước chịu thua cặp mắt than hồng ghê sợ kia lúc nãy rồi.
Thi cũng theo gương cha, thuật hết tất cả những gì xảy đến cho nó, từ việc nó chăng lưới bẫy ma cà rồng đến bất chợt nó gặp cặp mắt đỏ ấy thôi miên ra sao. Và tiếp theo là người bạo gan dám lại gần con “ma” bị sai khiến phải mở trói cho nó đứng lên trình bày.
Cha Thi đúc kết những ý kiến góp vào của các người có mặt và nói:
- Chúng tôi, những nạn nhân của ma cà rồng, tạm gọi thế đi, thề là những điều chúng tôi nói hoàn toàn sự thực. Tôi nghĩ là ma cà rồng chúng ta thường đồn đãi từ trước chỉ là giống vật khổng lồ như các bạn đã thấy. Tôi nghĩ có nhiều hy vọng đó là loài dơi khổng lồ hút máu người và súc vật. Các bạn có thấy nó có cánh không? Có. Nó phải bò lết mới leo lên một chỗ cao và buông mình rớt xuống lấy đà vỗ cánh bay đi được. Nếu không phải là dơi thì nó cũng có nhiều đặc tính tương tự loài dơi. Quái vật chắc chắn phải là một sinh vật như chúng ta vì bị bắn bằng đạn đã để lại những vết máu đỏ rây trên mặt đất và quần áo vài người trong số chúng ta. Điều khó hiểu là cặp mắt ma quái kia tại sao lại có mãnh lực sai khiến những người nhìn vào trong đó.
Lúc đầu tôi nghe thằng Thi nói việc nó chứng kiến đêm qua, khi con quái vật đến hút máu cắn cổ con Lu, tôi không tin và chắc trẻ con nói bậy. Nhưng hôm nay những điều đập vào mắt bắt buộc tôi phải tin.
Sáng mai tôi sẽ lên tỉnh báo cho cảnh sách biết. Từ đồn điền này tới bót cảnh sát chỉ độ ba bốn cây số. Tất cả chúng ta sẽ được bảo vệ và chỉ dẫn cách phòng thủ chống lại những con vật ghê gớm này. Từ nay “ma cà rồng” chỉ còn là những huyền thoại mà thôi. Chúng ta sẽ điều tra và biết rõ sự thật. “Ma cà rồng” tôi coi chỉ như một loài thú dữ như cọp, beo, lợn lòi... mà thôi. Hoàn toàn không phải ma quái chi hết. Các bạn có điều gì cần nói xin cứ phát biểu.
Mọi người từ giã ra về. Trời sắp rạng đông. Một đêm kinh hoàng chấm dứt và từ nay “ma cà rồng” không còn là một bí mật rừng thiêng nữa.
Khách ra về hết, Thi nói với cha:
- Thưa ba, trên đường đi vượt qua ngọn đồi trước mặt nhà mình xuống thung lũng có một lâu đài bỏ hoang.
Ông Thành gật đầu:
- Đúng, cái đó có gì lạ. Cha nhớ là chính cha đã nói chuyện con nghe cách đây một năm hay hơn nữa mà.
- Vâng, nhưng trong lâu đài ấy có người ở.
Ông Thành tròn xoe mắt:
- Thật hả con? Làm sao con biết rõ vậy?
Thi gượng gạo:
- Thưa, ba có hứa không mắng con mới nói. Con gặp gỡ đây chỉ là tình cờ mà thôi.
- Ba hứa. Con nói mau đi.
Thi bắt đầu:
- Thưa ba sáng hôm kia. Vâng, phải kể là hôm kia vì bây giờ là ba giờ sáng ngày thứ năm. Con, em Yến, Bình và Đĩnh đi sang bên thung lũng thả diều. Con đưa ra ý đó vì trước đến giờ chúng con chỉ đi gần đây thôi và đi gần đây mãi cũng chán. Quanh đi quẩn lại chỉ thấy có bấy nhiêu.
Thi nghe mẹ tắc lưỡi: “Chúng mày giỏi quá!” đầy vẻ không bằng lòng. Nó lặng thinh giây lâu rồi tiếp tục:
- Đường đi xa quá nên từ đỉnh đồi trở xuống thung lũng con bày ra trò thả diều thi. Ba biết là thả diều phải chạy nhanh và chạy nhanh sẽ rút ngắn đường đi lại. Chúng con chạy được một lát đang ngon trớn thì… sụp hầm…
Ông bà Thành hét lên “Trời ơi!”. Thi vội tiếp theo, nó nói thật nhanh để khỏa lấp:
- Hầm đào đất rộng và dài. Cao đến 5, 6 thước, dài có lẽ bao quanh khu vực tòa lâu đài bỏ hoang khoảng 5 cây số và rộng 3m hay hơn. Hầm nền đất, không có chông bên dưới.
- May mắn quá!
Bà Thành Hỏi:
- Té từ 5 thước rớt xuống chúng mày có sao không?
Thi nhăn răng cười:
- Nhờ trời phù hộ mẹ ạ. Không đến nỗi nào. Đau tay chân chút xíu rồi thôi. Em Yến khóc con dỗ mãi mới nín.
Yến nhìn mẹ sợ hãi đổ cho Thi:
- Tại anh Thi rủ con đi.
Ông Thành sợ vợ rầy rà con làm câu chuyện kể thêm lâu lắc, giục Thi:
- Tiếp đi con. Mọi việc ba phân xử sau.
- Chúng con phải dùng dây ni-lông thả diều bện lại thành sợi to chắc chắn mới vượt hầm lên được. Lúc đó đã trưa lắm rồi. Chúng con mở giỏ lấy đồ ăn ra ăn và đi… ngủ.
Bà Thành nóng nảy:
- Mày kể mau lên Thi. Gì mà chỉ ăn, chơi và ngủ. Chán chúng mày quá.
- Con đang ngủ trưa thì em Yến kêu con dậy. Một bọn người bốn tên, chỉ huy là một gã râu xồm trung niên hì hục lấp đất khoảng đường hầm chúng con sụp ban sáng. Chúng còn nói chuyện với nhau bảo đường hầm mới đào cách đây một năm. Chúng tỏ vẻ sợ hãi có người đến gần khu vực lâu đài bỏ hoang và sụp hầm rồi lại vượt lên được ban sáng. Thấy lạ chúng con để ý theo dõi đầu đuôi. Một tên trong bọn phỏng đoán chắc gấu con sụp hầm và gấu con khỏe mạnh vượt hầm đi mất.
Ông Thành ngẫm nghĩ:
- Đường hầm dài quá như thế chúng chẳng phải tài thánh không thể đào xong trong một năm. Chắc có gì bí ẩn vì ba tin chúng nói thực. Làm sao chúng con biết bọn chúng ở trong tòa lâu đài có “ma cà rồng”.
- Thì ba tính xem tòa nhà bỏ hoang có đường hầm vây quanh, chúng đứng ở mé trong đường hầm và đi về hướng tòa nhà ấy lúc lấp xong đất mà.
- Còn dấu chân?
- Chúng con nhảy qua đạp lại thêm giỏ xách thức ăn kéo lê dập xóa lung tung chúng không còn trông rõ. Một tên nói là tiếc rằng đếm không đủ số ngón chân nếu đủ biết ngay là người hay là gấu.
- Phải đấy, chân người và chân gấu vết để lại gần giống nhau. Nó nói có lý.
- Các con có nhận xét gì chưa?
- Con nghĩ chúng phải có liên hệ chi đến ma cà rồng mới ở chung được với ma ở trong tòa lâu đài bỏ hoang nổi tiếng rất dữ xưa nay. Nhất là tối hôm kia khi con chó Lu bị cắn cổ hút máu chết thì con lại càng tin là đúng. Ba thấy là dấu cắn ở cổ con Lu giống y như dấu của người đàn ông ngủ một đêm trong ấy cách đây 10 năm không?
- Thì phải giống nhau vì tất cả bị ma cà rồng cắn mà. Con nói tiếp đi.
- Sáng hôm qua thằng Bình và Đĩnh đến thăm con. Con có nói là con và em Yến không đi được vì ba má cấm. Con bảo thằng Bình và Đĩnh đi dò thám bên trong tòa nhà bỏ hoang ấy dùm con.
Bà Thành không nén được:
- Trời ơi. Mày xúi dại con nhà người ta. Chỗ nguy hiểm như vậy, xúi nó vào. Lỡ có sao thì lấy gì đền cho cha mẹ nó. Trẻ con chơi dại thật mà. Sao không báo cảnh sát?
- Con định vào hẳn trong nhà đó xem một lượt nắm đủ bằng chứng trong tay rồi mới báo cảnh sát. Nhưng tối nay gặp phải quái vật “ma cà rồng” quá dữ tợn và lợi hại con mới nói cho ba mẹ biết, sáng mai đi báo cảnh sát luôn một thể. Chuyện ly kỳ lắm mẹ ạ.
- Cái gì mày kể mau đi.
- Thằng Bình và Đĩnh vào bên trong vườn của tòa lâu đài bỏ hoang suýt nữa đụng phải hàng rào lưới nhện. Lúc ra về chút xíu nữa bị tóm vì bọn chúng có đứa phát giác nghi ngờ có người xâm nhập đuổi theo tìm bắt nhưng không thấy. Hai đứa thoát. Hú hồn!
Ông Thành bình tĩnh:
- Đĩnh và Bình có bắt gặp ở trong tòa nhà ấy điều gì lạ không?
- Tên râu quai nón bàn với một tên trẻ hơn, mắt lươn về việc đào kiếm kho tàng ở trong khu vườn và tòa nhà ấy. Chúng nói sẽ tăng cường máy dò tìm và máy đào đất chừng tuần nữa sẽ xong việc.
- Kho tàng? Lạ nhỉ. Hay là của quan Thượng Thư chôn giấu? Ba sẽ hỏi lại cảnh sát vụ này xem sao.
- Lúc bị rượt đuổi sau lưng, thằng Bình và Đĩnh núp rất gần bên bọn chúng nghe bàn là trong lâu đài không có ma cà rồng gì hết. Chúng biết rõ thế kia mà.
Ông Thành thắc mắc:
- Thằng Đĩnh và Đĩnh làm sao vượt qua đường hầm được mà chúng không biết. Con nói hầm sâu và có che đất lấp trên mặt đàng hoàng phải không?
Thi cười:
- Tụi nó nhảy sào ba ạ.
Ông Thành hiểu ra, cười ôm bụng:
- Khéo thật. Các con bây giờ thông minh hơn ba hồi nhỏ. Còn bọn gian thì vượt đường hầm bằng cách nào?
- Chúng có tấm ván rất cứng và dài bắc ngang qua bề rộng của hầm.
Ông Thành dặn hai con:
- Các con nghe lời ba, đừng dại dột lẻn vào trong ấy làm gì. Con Yến nữa, mày là con gái mà bạo gan quá. Tao cũng phải sợ. Mai ba báo cho cảnh sát họ đặt người bao vây tóm trọn ổ bọn gian ấy là được. Mọi người yên ổn sống. Ba biết hết vụ ma cà rồng rồi. Các con cứ lén đi chơi ba má sợ lắm.
Bà Thành giục:
- Các con đi ngủ đi. Trời sáng lắm rồi. Mai phải ở nhà luôn đấy. Ba mẹ không cho phép các con đi đâu hết, nhớ chưa?
Xem tiếp CHƯƠNG V
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét