CHƯƠNG VI
ĐOẠN KẾT
Ông bà Thành được mời dự tiệc ở cuộc cảnh sát. Đây là một bữa tiệc khá long trọng. Tiệc khao quân sau chiến thắng chống bọn gian tà nham hiểm sai khiến dơi giết người để cho chúng tự do hoạt động tìm vàng. Chúng không cướp bóc tài sản của ai nhưng chúng lấy đi quyền thiêng liêng nhất của con người, quyền sống.
Bốn đứa trẻ hôm nay là thực khách danh dự.
Mở đầu tiệc ông Cảnh sát trưởng ứng khẩu đọc một bài diễn văn nho nhỏ:
- Thưa quý vị,
“Tôi hân hạnh được tổ chức buổi tiệc mừng hôm nay với hai mục đích: thứ nhất là mừng cho đồng bào từ nay làm ăn yên ổn, có thêm đất đai canh tác dành cho những người nghèo ở xung quanh tòa lâu đài bỏ hoang dưới thung lũng phì nhiêu kia, thứ nhì là đề cao sự mạo hiểm và can đảm của bốn anh em nhỏ là em Thi, Yến, Bình và Đĩnh.
Tôi xin nói trước là bốn em phá phách nghịch ngợm ở đâu tôi không biết. Nơi đây tôi xin giới thiệu với quý vị bốn anh hùng tí hon của tỉnh. Mời các em lên. Xin quý vị cho một tràng pháo tay…”
Tiếng hoan hô nổi lên rầm rầm. Bốn đứa trẻ bước lên đứng bên cạnh ông Cảnh sát trưởng. Ông xoa đầu bắt tay ân cần giới thiệu, thật tỉ mỉ từng đứa trẻ một về thói quen, tính tốt cũng như tính xấu, sở thích, học lực, thể thao… Và nhất là đầu óc ưa mạo hiểm và tinh thần hợp tác với nhân viên công quyền đem lại an ninh chung cho đồng bào.
Sở cảnh sát thưởng cho mỗi đứa một cái đồng hồ vàng. Chúng đeo ở tay ngắm nghía hãnh diện lắm. Yến và Đĩnh hai má đỏ bừng xấu hổ. Ông Cảnh sát trưởng nói tiếp:
- “Tôi xin cám ơn toàn thể quý vị hiện diện và quý vị giúp đỡ chúng tôi trong việc bắt bọn gian phi ấy. Chúng tôi biết nhiều quý vị căm thù chúng lắm, chỉ muốn xé xác mỗi đứa ra từng mảnh. Các vị có thân nhân bị ma cà rồng cắn cổ hút máu xưa nay. Xin quý vị chớ trút tất cả nỗi bực dọc vào đầu kẻ gian phi, tội nghiệp chúng. Vâng tôi không nói ngoa hay bênh vực tội nhân đâu. Bốn con dơi khổng lồ ấy thêm một con bị bắn trúng thương gục chết ở bìa rừng nữa là năm, hoành hành ở đây lâu lắm rồi. Tôi đoán chừng lúc đầu có lẽ là một cặp dơi khổng lồ này được sinh ra do hiện tượng ngẫu biến hết sức tình cờ của những nhiễm thể một cặp dơi nhỏ bình thường quen thuộc với chúng ta ở đây. Đặc tính di truyền phối hợp sẽ giúp cặp dơi ấy sinh sản ra thế hệ con cháu càng ngày càng lớn. Rất may cho ta là giống dơi này đẻ ra con và rất chậm chạp khoảng 5 năm chúng sinh nở một lần và thời gian sống một đời của chúng là 20 năm. Vị Thượng thư và gia đình ông ta chết đều bị dơi hút máu và cắn cổ cả. Chúng tôi tìm lại được tập di bút bằng chữ Nôm của ông tả và biết rõ mọi việc.
"Quý vị có thể tự hỏi tại sao một vị quan Thượng thư lại chui vào một nơi rừng thiêng nước độc làm gì? Xin thưa, ông tìm được một khu vườn và ngôi nhà ông ta hiện nay ở một ngôi đất đế vương theo khoa địa lý xưa kia. Thung lũng đó là miệng rồng, 60 năm mới hả ra một lần. Ông phải cất nhà cùng gia đình ở luôn đấy chờ đợi vì ông tính được chính xác ngày giờ nào miệng rồng mở ra. Đường hầm quanh nhà của ông ta với hàng ngàn gia nhân gia công đào xới xây cất trong 10 năm trời mới xong. Ông chỉ chừa một đoạn chừng 50 thước trước cổng chính lâu đài không đào hầm cho tiện qua lại. Bọn gian phi chỉ đào thêm 50 thước đường hầm và sửa sang lại cho kín đáo. Thế thôi! Thời gian bọn chúng làm mất xấp xỉ một năm. Vâng, quý vị có đặt câu hỏi vị quan xây đường hầm làm gì? Ông ta cũng giống như bọn gian, không thích cho ai vào trong nhà mình vì chỉ khi nào đứng ở vị trí đất nhà chính của ông, người ta mới nhận ra rằng mình đang ở trong phần miệng rồng – Quý vị nhớ là tội tìm đất đế vương táng mộ ngày xưa là có ý phản nghịch, muốn lật đổ dòng vua hiện tại có thể bị tru di tam tộc – Tất nhiên vị Thượng thư ấy phải giấu giếm.
"Giống dơi khổng lồ lợi hại có khả năng thôi miên con mồi rất mạnh, toàn thân con mồi không chạy trốn được nữa thì chúng lại cắn cổ hút máu. Chúng có khả năng đánh hơi rất thính, hơn chó nữa và nhờ thế bao giờ cũng tấn công những nạn nhân đi lẻ loi một mình. Vì vậy chúng luôn luôn thành công, chưa có một con dơi nào bị hạ bởi một người thứ hai có mặt ở đó. Bất cứ người nào gặp dơi đều chết thảm nên chẳng một ai nói lại cho người khác biết điều bí mật ghê gớm này. Vị quan rình rập nhiều ngày, sau cùng gặp dơi khổng lồ tử chiến. Ông bị rớt mất thanh kiếm cố gắng dùng sức mắt chống lại sức thôi miên của dơi. À, có lẽ tôi cần nói thêm là loại dơi này rất khôn ngoan, chúng không bao giờ cắn cổ nạn nhân khi người này chưa bị sai khiến. Ông tập trung tinh thần ghi lại được những giòng cuối cùng. Gần sáng ông mệt mỏi quá và bị dơi hút máu chết luôn. Ông là người sau cùng sống trong tòa lâu đài ấy. Những tên lính hầu và gác lâu đài đã lén trốn về nhà từ lâu vì nạn “ma cà rồng” ghê gớm đó. Thành thật mà nói, chúng ta phải nhận là vị quan ấy có sức mạnh tinh thần thật ghê gớm.
"Bọn gian phi tìm được bản đồ kho tàng gia truyền của vị Thượng thư trong một thư viện ở Huế. Chúng lén đánh cắp mấy lần thất bại phải can bằng giấy mỏng. Chữ Nho ghi chú của vị Thượng thư bí hiểm, ngoằn ngoèo khó đọc, chúng ghi lại sai nên đào cả năm trời khu vực rộng lớn ấy mà không tìm ra. Sau cùng chúng mua máy dò tìm vàng ngọc từ ngoại quốc về. Ngày đầu đến lâu đài một tên bị dơi hạ chết tức khắc. May cho chúng là trong bọn có tên Ba mắt ốc nhồi – Có tiếng cười khúc khích của Yến ở dưới – rất giỏi nghề huấn luyện thú vật. Lúc trước gã đã làm huấn luyện cọp và sư tử ở một gánh xiệc. Gã khám phá ra mắt dơi chỉ có hiệu lực trong tối mà thôi và dùng mồi nhử dơi vào lưới bắt sống cả năm con dơi con. Gã nhốt dơi vào chuồng sắt và tập cho dơi hiểu tiếng người. Đang sức lớn nên khi được cung cấp đủ con mồi dơi lớn như thổi, có một năm mà lớn gấp đôi. Tai dơi chỉ nghe được những âm cao vút nên khi ra lệnh cho dơi gã phải hét lên những tiếng lanh lảnh chói tai. Dơi khôn ngoan hung tợn, gã sai khiến chúng bằng á phiện. Gã hút phà khói vào cho chúng ngửi theo. Lâu dần chúng nghiện và thành công cụ của gã. Gã tính huấn luyện cho dơi đi hạ sát kẻ thù nghịch: một tên buôn lậu ở bên kia biên giới, nhưng chưa thành công thì cả bọn đồng ý là cho dơi thực tập với dân chúng ở đây mục đích tăng thêm tiếng dữ của lâu đài để họ không dám bén mảng đến và chúng dễ dàng đào xới tìm vàng không ai phát giác. Hơn nữa khỏi tốn tiền mua mồi sống như heo bò cho năm con dơi khổng lồ.
"Quý vị nên biết loài dơi này có thể bay đi rất xa hút máu và tha đi rất nhiều người. Chúng tha về ổ ăn dần sau khi đã no nê. Ở tỉnh ta có một người tiều phu, tôi tạm giấu tên, đã là nạn nhân của vụ dơi quắp mang đi. Đào được vàng, tên Ba bị đồng bọn là Tư và Hai phản bội và thuốc lão chết bằng rượu độc. Lão hối hận, chỉ chỗ trốn của đồng bọn cho hai anh em Thi và Yến lúc sắp chết. Nhờ đó chúng tôi chặn bắt được ngay. Số vàng ngọc được xung vào tài sản quốc gia vì giòng họ vị quan Thượng thư ấy không còn ai nối dõi, thừa kế. Bọn gian sẽ bị đem ra tòa xét xử một ngày gần đây.
Tôi xin hết lời và chúc quý vị một đêm vui”.
Tiếng vỗ tay át hẳn tiếng kèn trống bắt đầu trỗi lên. Mọi người đều vui vẻ. Ông phụ tá cảnh sát trưởng xuống bàn ngồi chung với bốn đứa trẻ. Tối nay ông cởi mở thân mật với bọn trẻ lắm. Ông mất hết vẻ gò bó nghiêm nghị hôm trước.
Nghe Yến kể chuyện Thi bị chuột cắn ông phá ra cười:
- Yến nói đúng. Thi có duyên với chuột thật đó còn chối gì nữa.
Yến được thể mè nheo:
- Anh Thi mai vào rừng sớm bắt con sóc cho em. Em cho nó ăn sữa bò. Anh hứa hôm đó rồi bữa nay cứ lờ lờ đi.
Đến cuối bữa tiệc ông phụ tá thấy Yến vui quá mới hỏi nó:
- Anh nghe nói em Yến hay làm nũng mẹ lắm phải không? Thi có nói hôm trước ở phòng khách mà sơ lược quá, tôi muốn nghe rõ hơn. Em Yến kể lại chắc thực và sống động lắm phải không hả Đĩnh?
Đĩnh vui hẳn lên. Thi dàn cảnh gỡ gạc cho em gái:
- Yến từ hôm đó đến nay ngoan nhiều rồi phải không Bình?
Bình gật đầu. Ông phụ tá nheo mắt:
- Chúa đảng ra lệnh hả? Ăn gian với tôi đó nhé. Tôi biết hết rồi. Ngày mai chắc lại có một cuộc vui chơi nữa phải không?
Thi cười ra hiệu bằng mắt cho em gái và hai bạn xác nhận lại buổi đi chơi ngày mai ở thung lũng “ma cà rồng”. Thung lũng ấy từ nay sẽ trở thành thiên đàng của bọn trẻ.
Sàigòn, 8 tháng 8, 1972
XUÂN QUANG
Nguồn : http://tuoihoa.hatnang.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét