CHƯƠNG V
THÔN ĐOÀI LÀNG GIÓNG
Giữa giờ thân, đoàn quân trẩy tới địa phận huyện Vũ Ninh, xứ Kinh Bắc. Đoàn Phong truyền hạ trại cho binh lính thổi cơm ăn.
Lần đầu tiên, đứng giữa đám đông mấy nghìn người, viên dũng tướng họ Đoàn cảm thấy mình trơ trọi, yếu đuối vô cùng.
Chung quanh không một người thân. Trước mắt, không có một cơ may thắng địch. Sự sống còn của mấy nghìn con em thật là một gánh nặng đè chĩu trên vai ông.
Giữa cánh đồng cỏ rộng mênh mông, hàng trăm tấm lều vải căng ngang hàng thẳng lối như những chồng bát úp. Ông thả bộ đi thăm từng trại cho khuây khỏa.
Trời tối mịt khi ông uể oải bước vào trong trướng. Cây đuốc nhựa chám bập bùng ánh lửa bên một mâm cơm dọn sẵn còn nghi ngút khói càng soi rõ cảnh cô đơn.
Buông mình ngồi xuống ghế, ông ngạc nhiên thấy bên cạnh mâm cơm, một hồ rượu đứng nghiêm chờ đợi bên một chiếc bát bằng sứ Giang Tây úp sấp.
Ngỡ ngàng một phút, ông nhớ ra ngay. Hồi chiều, trái với lệ thường, ông đã ra lệnh cho lính hỏa đầu mang cho ông ít rượu.
Thở dài, ông tự nhủ: Thằng Huy chắc đã yên thân ở với bác đồ, thế cũng xong về phần nó. Chỉ còn lo về nỗi mẹ con con út ở quê nhà, không biết có rắc rối gì không đây?... Ồ, mình cũng đâm ra lẩn thẩn! Sau này, khi mình hai tay buông xuôi, chúng nó mới dám bới lông tìm vết, chứ bây giờ thì có chi đáng ngại.
Nghĩ đến đây thấy nhẹ nhõm hẳn người, ông quơ tay rót rượu ra đầy bát. Kệ! Chuyện đời đến đâu hay đến đó, hơi đâu lo chuyện bao đồng!...
Bát rượu vừa bưng lên được nửa vời bỗng nghe có tiếng ám khí bay vèo. A! Đứa nào dám múa rìu qua mắt thợ đây?
Ông giật mình thấy một viên cuội trắng nằm tròn trong lòng bát.
Ông suy nghĩ rất nhanh. Viên cuội trắng bay rất chính xác, không đụng vào thành chén, không bắn ra ngoài một giọt rượu. Đúng là ngón nghề của họ Đoàn. Không thể là ai khác hơn được! Nhưng chẳng lẽ thằng bé nhà mình đã trở về! Nếu là nó, tại sao nó không vào mà lại giở trò này?
Một tia sáng lóe lên trong óc. Ông mỉm cười vỡ lẽ. A! Phải rồi!
Và ông quyết định chớp nhoáng, gục ngay xuống bàn như một người trúng độc, bát rượu đổ lênh láng.
Lắng tai, viên dũng tướng nghe rõ ba tiếng vỗ tay khe khẽ, tiếp đó tiếng gió ùa vào theo bước chân của hai người hùng hổ xông tới.
Hai thanh gươm vung lên chưa kịp xả xuống tấm thân bất động thì, lạ làm sao, ông tướng họ Đoàn đã đứng sừng sững trước mặt hai tên thích khách, khí giới của chúng đã nằm gọn trong tay ông.
Sợ hết vía, đầu gối nhũn ra, chúng quỳ gục xuống. Cùng lúc ấy, một thân hình bèo nhèo được từ ngoài trướng quăng vào ngay dưới chân ông tướng.
Nhìn kỹ thì ra đó là tên Tán lý quý hóa của ông.
Đoàn Phong reo lên khi thấy bóng một thiếu niên bước vào trong trướng. Yên trí là cậu con trai yêu quý của mình, hóa ra không phải. Ông ngỡ ngàng chắp tay định nói mấy lời xưng tạ.
- Cháu đây mà! Chú không nhận ra cháu sao? Cháu là cháu Tường Vân ở Nhị Khê.
Mừng rỡ, Đoàn Phong nhớ ra ngay cô con gái út của bạn, cười sung sướng:
- À, cháu Tường Vân, con…
Tường Vân vội cướp lời:
- Con trai út ông đồ Long Vũ làng Nhị Khê.
Nhìn kỹ người đối thoại, Đoàn Phong chợt hiểu. Ông mỉm cười, nói xuôi theo:
- A ha! Cháu tôi chóng nhớn quá!... Thầy đẻ cháu mạnh khỏe chứ?... Có gặp thằng Huy nhà chú không? Sao cháu biết chú ở đây mà đến giúp?
Ông hỏi tới tấp, trả lời không kịp.
- Xin chú hãy phát lạc mấy tên này trước đã. Chuyện còn dài, cháu xin trình chú sau.
- Ờ cháu nói phải. Chả biết mấy thằng ăn hại canh gác thế nào mà để…
- Thưa, bốn chú lính canh bị hai tên này đánh gục và trói mèo ở gốc cây ngoài kia.
Chỉ cần hạch hỏi qua loa mấy tên vừa bị bắt, Đoàn Phong đã hiểu ngay đây là thâm ý của lũ Nguyễn văn Thái, trước sau vẫn chủ hàng.
Ông bảo viên phó tướng Đinh Hoàn:
- Tống cả ba đứa vào trong tù xa cho tôi. Nhớ giữ kín vụ này. Để dẹp xong giặc, sẽ tâu triều đình trị tội.
*
Sáng sớm hôm sau, đoàn quân thong thả lên đường dưới quyền chỉ huy của Đinh phó tướng trong khi hai chú cháu Đoàn Phong bí mật đi về làng Gióng.
Khoảng cuối giờ thìn, đã trông thấy đền thờ Đức Phù Đổng Thiên Vương.
Cho ngựa đi chậm lại, Tường Vân thưa với chú:
- Đến đây, cháu nhớ đường rồi. Rẽ tay trái, đi một đỗi nữa là tới nơi.
Trang trại họ Đặng rộng bao la, rõ ra vẻ một nhà cự phú.
Ngồi trên lưng ngựa ngó vào trong sân thấy vắng hoe, Tường Vân ngạc nhiên nói:
- Quái lạ! Sao lại tiêu điều như vậy nhỉ?
Đoàn Phong đâm lo:
- Hay lại có chuyện bất trắc gì đây?
- Cháu cũng ngại cái khoản đó lắm, chú ạ.
Viên tướng thở dài:
- Hai anh em nhà ấy có làm sao thì rầy rà cho chú quá!
Tường Vân nhẩy xuống ngựa, đập cửa thình thình gọi. Một tráng đinh hoảng hốt chạy tới, nhận ra chàng, reo lên và mở rộng cửa:
- A! Tưởng ai hóa ra cậu Út. Mời ông và cậu Út vào chơi.
- Ông Cả có nhà không chú?
- Bẩm, ông con… bị bắt lên huyện từ sáng sớm hôm nay rồi ạ.
Cả hai chú cháu cùng kinh ngạc hỏi dồn:
- Sao vậy? Còn ông Hai?
- Bẩm, ông Hai con cũng bị bắt luôn.
Viên tổng quản gia được tin cậu con trai út ông đồ làng Nhị Khê đến Đặng gia trang cùng với một viên võ tướng vội chạy ra đại sảnh tiếp đón. Y kể lể:
- Bẩm tướng quân, tai họa xẩy ra mới hôm qua đây nhằm ngày mừng lễ thượng thọ của Cụ Cố bà.
Trong hàng quan khách có một số thân hữu vì ở xa nên phải nán lại đêm. Đó là một dịp may để gia chủ được đãi thêm một bữa tiệc khuya. Tất cả đều sau túy lúy. Đến sáng tỉnh dậy, ông Ấm con quan Thừa chính sứ xứ Sơn Nam kêu mất một đôi vòng ngọc quý mà ông Ấm đã cao hứng đem ra khoe trong bữa tiệc.
Khách khứa đều là những nhà tai mắt, gia chủ đâu có dám nghi cho ai.
Để cho êm đẹp mọi bề, ông Cả con đành đưa số châu ngọc trong nhà ra đền cho xong chuyện. Nhưng ông Ấm không nghe, nhất định làm cho ra lẽ.
Đoàn Phong ngắt lời, hỏi:
- Sao vậy? Ông Cả xử sự nhũn nhặn như thế là biết điều quá rồi còn gì!
- Bẩm, tại vì đôi vòng ngọc của gia đình quan Thừa chính chánh sứ (1) chẳng những là một vật báu đáng giá liên thành mà còn là một cổ vật lưu truyền trong dòng họ đã mấy trăm năm nên đã trở thành vô giá. Do lẽ đó, ông Ấm nằng nặc đòi phải tìm cho ra thủ phạm và lấy về bằng được đôi vòng chứ không chịu nhận của bồi thường.
- Ờ, thế thì rầy rà quá nhỉ? Rồi sau câu chuyện ra làm sao?
- Bẩm, quan Thừa chính là một tay thần thế lớn. Vừa có họ hàng với quan Hiến sát chánh sứ xứ Kinh Bắc nhà (1), vừa là bạn thân với bọn Nguyễn văn Thái, Vũ Như Quế ở trong triều. Bởi vậy, việc đã trình lên quan trên xét xử.
- Vậy hả? Hiện giờ, ai đang tra xét vụ này?
- Bẩm, sáng nay tất cả chủ khách đều bị dẫn giải lên huyện. Nếu huyện tra xét không xong, sẽ bẩm thẳng lên tòa Hiến.
Đoàn Phong đứng dậy cáo từ:
- Thôi cám ơn tổng quản nhé. Để bọn tôi lên trên huyện xem sao. Nhờ ông tổng quản bẩm với Cụ Cố chúng tôi sẽ cố gắng can thiệp để ông Cả và ông Hai được vô can.
- Dạ, được như vậy thì cả gia đình trang chủ con đội ơn tướng quân rất nhiều.
Từ trong trang trại, cặp ngựa chiến, một đen một trắng, phi ra nhanh như một cơn gió lốc.
___________________________
(1) Đời Lê, nước ta chia làm 12 đạo. Sau đặt thành 13 xứ. Mỗi đạo hay mỗi xứ có tòa Đô coi việc Binh, tòa Thừa coi việc Chính, và tòa Hiến coi việc Hình.
Đứng đầu tòa Thừa là Thừa chính chánh sứ. Đầu tòa Hiến là Hiến sát chánh sứ.
CHƯƠNG VI
CON NGỰA THẦN
Trên đường đi Vũ Ninh, hai chú cháu chỉ biết quất ngựa phóng cho nhanh chẳng thiết gì đến phong cảnh kỳ thú chạy ngược ở hai bên đường.
Gần đến một thị trấn đường tuy rộng rãi nhưng đông người buôn bán gồng gánh nên họ phải cho ngựa đi chầm chậm lại.
Đoàn Phong thẫn thờ ngó về phía trước trong khi Tường Vân nghênh ngáo như một người vô tư lự. Chàng chợt thấy ở bên tay mặt có một trang trại lớn.
Cổng trang trại mở hé cho thấy một cái sân thật rộng. Một hòn non bộ vĩ đại mọc sừng sững trên một cái hồ bằng đá vĩ đại hơn ngự ở giữa sân.
Tường Vân dáng chừng đã đói, nhõng nhẽo với ông chú:
- Chú ơi! Gần đến chợ huyện rồi. Chú cháu ta hãy kiếm cái gì ăn lót lòng cái đã, chú nhé.
Đoàn Phong gật đầu, chìu cháu:
- Phải đấy! Ta nghỉ ngựa ở đây giây lát cũng không sao.
Tường Vân nhẩy phắt xuống ngựa. Đoàn Phong ngạc nhiên thấy chàng bước thẳng vào trong trang trại.
Chẳng biết thằng bé này định kiếm cái gì ở nơi đây? Sao không ra thẳng chợ có hơn không? Thôi kệ!
Ngồi yên trên mình ngựa, Đoàn Phong tò mò ngó coi cậu Út làm những trò gì.
Ông kinh ngạc không ít khi thấy chàng giơ tay vẫy tên gia nhân lại gần, thầm thì với nó vài câu rồi móc túi đưa tiền cho nó. Tên đầy tớ gật đầu, nhanh nhẹn quay vào để một phút sau trở ra với một gói khá lớn.
Tường Vân hớn hở thót lên yên trong khi Đoàn Phong trố mắt nhìn, không hiểu dụng ý của thằng cháu.
- Gì thế con?
- Thưa, cỏ ạ.
- Cỏ gì thế?
- Cỏ thạch xương bồ đó, chú.
Chàng ba hoa kể:
- Ở nhà, thầy cháu cũng cho đắp chơi một hòn non bộ lớn, chung quanh trồng loại cỏ này nên nhác trông vào trong trang trại cháu đã nhận ra ngay.
- Ờ, cỏ này thơm lắm. Nó chịu những chỗ có đá, có nước. Nó át được các mùi hôi. Ngửi nó thông khiếu, dễ chịu lắm. Mà cháu mua làm gì nhiều thế?
Tường Vân cười bí mật:
- Để giúp chú tìm ra tên thủ phạm ăn cắp đôi vòng ngọc. Cháu vừa nghĩ ra một mẹo.
Đoàn Phong sửng sốt:
- Thật vậy sao?
- Dạ thật. Để lát nữa ăn xong, cháu sẽ thưa chú rõ.
*
Hai chú cháu nghênh ngang tiến qua cổng huyện, không thèm xuống ngựa. Một tên lính canh vội xông ra cản đường.
Đoàn Phong trợn mắt quát, tiếng quát rền như tiếng sấm:
- Vào báo quan huyện có Bình Bắc đại tướng quân Đoàn đến có chuyện cần. Mau lên!
Quan huyện đang ngồi xử kiện, nghe báo tức tốc chạy ra, mặt cắt không còn hột máu.
Y khúm núm vái dài:
- Kính bẩm… đại tướng quân…
Vị võ tướng lớn tiếng cắt ngang, hống hách và giận dữ:
- Ta trẩy quân phạt Bắc, có việc cần gặp anh em nhà họ Đặng, tại sao ngươi dám ngang nhiên làm khó dễ người ta?
Vốn là một tên ít học, kém tài, chỉ quen thói đội trên đạp dưới, viên huyện quan càng thấy người đối thoại ngang ngược càng sợ hãi.
Y rụt đầu, gãi tai, thưa:
- Dám bẩm đại tướng quân, chuyện này khá dài dòng, kính xin đại tướng quân hạ cố vào trong huyện đường, hạ quan sẽ xin tường trình tự sự.
Đoàn Phong hùng hổ bước vào công đường, quắc mắt nhìn mọi người rồi nghiễm nhiên ngồi vào ghế giữa trước án thư.
Những người có mặt trong phiên xử đều sợ hết vía khi thấy tướng mạo dữ dằn và thân hình vạm vỡ khác thường của viên võ tướng.
Không ai dám ngó thẳng vào đôi mắt sáng như điện nhìn như soi thấu tận đáy tâm can người trước mặt.
Từ huyện quan đến các người dính líu đến vụ án đôi vòng ngọc đều run sợ. Chỉ có hai anh em nhà họ Đặng là vững bụng khi nhận ra viên tướng trẻ tuổi, mặt đẹp như ngọc, cắp gươm đứng hầu, không ai khác hơn là cậu út Tường Vân. Họ Đặng chưa bao giờ được giáp mặt họ Đoàn, nhưng cứ xem cung cách này họ Đoàn đến đây đóng vai một vị cứu tinh.
Sau khi lắng tai nghe huyện quan trình bầy đầu đuôi vụ án, Đoàn Phong trợn mắt quát hỏi:
- Ngươi đã tìm ra thủ phạm chưa?
- Bẩm đại tướng quân, chưa ạ. Hạ quan đang tính làm tờ bẩm và giải giao nội vụ lên trên tòa Hiến.
Nổi giận, Đoàn hét vang như sấm, mắng:
- Đồ vô dụng! Việc nhỏ bằng con muỗi mà tra xét cả nửa ngày cũng không nên thân!... Để đó cho ta.
- Dạ, dạ.
Trỏ tay ra ngoài sân, Đoàn hỏi:
- Các ngươi có trông thấy con ngựa thần của ta không?
Mọi người cùng ngoảnh cổ trông ra thấy một con ngựa trắng tuyền và một con ngựa lông đen nhánh. Con này cao và dữ hơn con kia. Đặc biệt là bốn vó con ngựa ô lại trắng như tuyết.
- Con ngựa đang nghển cổ lắc bờm bên con ngựa bạch là con Phi Vân thần mã, một ngày đi nghìn dặm như chơi, trời cho ta để đi dẹp giặc yên dân đó.
Là ngựa thần, nó nghe được tiếng người và cũng nói được tiếng người. Nghĩa là nó hiểu lệnh ta, và ta nghe hiểu tiếng hí của nó.
Nó ưa ở những nơi kín đáo, sạch sẽ.
Nghiêng đầu, ông hỏi quan huyện:
- Huyện quan có một cái phòng nào tươm tất cho thần mã của ta không?
- Bẩm có.
Hài lòng, Bình Bắc đại tướng quân của chúng ta tỏ vẻ hiền hơn trước, khen huyện quan một tiếng:
- Tốt!
Rồi ông quay lại bảo Tường Vân:
- Tiểu tướng quân liệu sửa soạn cho ngựa thần của ta trổ phép mầu nhé.
- Dạ.
Đoàn dõng dạc truyền:
- Như các ngươi đều rõ, ngựa của ta là ngựa thần. Nó ưa người ngay thẳng và rất ghét những quân tà vạy.
Lát nữa đây, tất cả các ngươi phải đi riêng từng người một đến bên cạnh ngựa ta mà vuốt thật mạnh vào bờm của nó.
Nó hiền lắm, không cắn, không đá đâu mà sợ.
Nó để yên cho mà tha hồ vuốt nếu người vuốt ve nó là một người ngay thẳng thật thà.
Nhưng nếu kẻ đó là quân gian, động đến bờm nó, nó sẽ hí vang lên cho ta biết liền lập tức.
Tất cả các ngươi đã hiểu rõ lời ta nói chưa nào?
Tất cả đồng thanh đáp:
- Bẩm đã ạ.
Sau khi ngó thấy Tường Vân bước ra khỏi gian phòng đặc biệt dành cho Phi Vân thần mã, Đoàn Phong hạ lệnh cho toàn thể những người dính líu đến vụ án mất đôi vòng ngọc, từ chủ nhà cho đến khách khứa, kể cả người mất của nữa, phải đứng sắp hàng ở ngoài sân huyện.
Người đứng ở ngoài cùng, phía trái, được lệnh tiến vào tiếp xúc với ngựa thần trước tiên.
Từ huyện quan, nha lại cho đến lính tráng đều chăm chú theo rõi diễn tiến của cuộc xử án lạ lùng này.
Mọi người cùng lắng tai nghe. Ngựa thần không hí. Người thứ nhất bước ra, mặt tươi rói. Thế là thoát nạn.
Đến người thứ hai. Ngựa thần cũng không hí.
Qua người kế tiếp, ngựa thần cũng im lặng luôn.
Cứ thế cho đến người sau rốt vẫn không động tĩnh.
Lạ nhỉ! Chẳng lẽ không ai ăn cắp mà đôi vòng ngọc lại mất được sao?
Hay là ngựa thần không linh như ông tướng mặt đen, râu quai nón, mắt chiếu thần quang, đã lớn tiếng khoe khoang?
Vị này dõng dạc tuyên bố:
- Chưa xong đâu. Tất cả mọi người phải xếp hàng lại y như lúc nẫy để ta tra xét.
Thong thả bước xuống thềm, ông tới đứng ngay trước mặt người thứ nhất, gằn giọng:
- Chìa thẳng hai tay ra xem nào!
Kẻ bị tình nghi rợn người khi thấy viên võ tướng dữ như một vị hung thần, cúi đầu xuống nhìn thật kỹ, thật gần hai lòng bàn tay y như một nhà tướng số có lương tâm đang cố săm soi chỉ tay của khách hàng.
Người này được buông tay xuống, đến lượt người kia. Ông tướng mặt đen nhích dần, nhích dần về phía tay phải. Mặt ông đanh lại, chẳng nói chẳng rằng cho đến khi ông đến đứng trước mặt người áp chót.
Ghé sát mắt nhìn hai bàn tay tên này thật kỹ đôi ba lượt, ông ngửng đầu lên, quắc cặp mắt sáng như điện chiếu thẳng vào đôi mắt ti hí của y. Ông quát trong khi hai tay ông vung lên túm chặt ngực áo của tên khốn nạn:
- Thằng này! Muốn sống khai mau!
Tiếng quát rền vang đến nỗi những người vô can cũng phải run sợ.
Tên kia, mặt tái ngắt, thở không ra hơi, lắp bắp van xin:
- Trăm lạy… trăm lạy… đại tướng quân…
- Muốn sống khai ngay, không ta quật chết giờ!
Miệng quát, tay vung, ông tướng lúc này như một vị hung thần sẵn sàng ra oai sấm sét. Tên kia sợ dúm người lại trông chẳng khác một con nhái bén sặp bị người ta quật xuống đất đánh bép một cái cho tan xác.
Y la thất thanh:
- Trăm lạy quan lớn… con xin khai!...
Được buông ra, y thở hồng hộc trước khi thú tội:
- Bẩm đại tướng quân, chính con đã trót dại đánh cắp đôi vòng ngọc.
- Giấu đâu?
- Bẩm, trong hũ mật con mua hôm qua ngoài chợ.
Những người suýt bị mắc tiếng oan, từ hai anh em chủ nhà cho đến các quan khách, đều “à” lên một tiếng khoan khoái. Họ nhớ ra ngay hũ mật tên kia để hớ hênh ở góc nhà, trước mắt mọi người. Thì ra chỗ hở nhất lại là chỗ giấu đồ kín đáo nhất.
Ông quan võ còn hỏi gặng:
- Có thật không?
- Bẩm, thật! Con không dám khai man. Xin đại tướng quân sinh phúc xá tội cho con.
- Tại sao mày giở trò bất lương ấy?
Tên gian thú thật:
- Bẩm, tại vì con thua bạc quá đậm, cần có nhiều tiền để gỡ. Đôi vòng ngọc kia quý giá vô cùng, bán rẻ cũng được đến một vạn lạng bạc. Nó còn dễ cất giấu nữa nên con càng dễ nẩy lòng tham. Một cớ nữa là con có họ gần với ông Ấm con quan Thừa chính chánh sứ, lại cùng đi chơi với ông ấy nên ít bị nghi ngờ…
Phải rồi. Bây giờ anh em nhà họ Đặng mới nghĩ ra. Tất cả khách dự tiệc đều là những người tử tế, quen biết đã lâu đời, ai nỡ muối mặt làm điều sằng bậy. Duy có tên này không mời mà đến, được chủ nhà nể mặt vì đeo theo cậu Ấm con quan. Duy có nó mới biết giá trị đích thực của đôi vòng ngọc. Những người khác nghe ông Ấm khoe khoang một tấc đến trời vẫn bán tín bán nghi.
Cậu Ấm bây giờ cũng xạm mặt không kém tên bạn bất lương. Người ta có thể nghi ngờ y toa rập với bạn để lập tâm làm tiền gia chủ.
Ông tướng họ Đoàn đắc ý, cười ha hả, thân mật vỗ vai quan huyện một cái tưởng đến sụm xương:
- Thế nào, ta tra xét dùm cho quan huyện, quan huyện bằng lòng chứ?
Ngượng nghịu, luống cuống, y lắp bắp trả lời:
- Dạ dạ. Đại tướng quân là người nhà trời, soi xét đến đâu là phúc đức cho dân đến đó. Hạ quan…
Ông tướng nóng nẩy cắt ngang:
- Thôi, muộn rồi! Ta phải đi ngay. Can phạm và cả tên bạn của y nữa, ta để cho huyện quan liệu mà sửa trị.
Còn những người khác, cấm huyện quan không được làm phiền nhiễu đến một ai, nghe không?
- Dạ dạ.
Tên tham quan mừng rơn trong bụng.
Tin tức ở cửa miệng người dân truyền đi sao mà nhanh thế. Vụ án vừa xét xong, thiên hạ đã xúm đông xúm đỏ ở cổng huyện đường để được xem tận mắt con ngựa thần có bốn vó trắng như tuyết.
Họ trầm trồ khen tặng khi Đoàn Phong phóng ngựa ra trước cùng với Tường Vân và hai anh em nhà họ Đặng:
- Đúng là một vị thiên thần ngự trên lưng con thần mã!
- Tên là Phi Vân có khác, bốn vó trắng phau của nó sải ra y như bay trên mây vậy đó!
Dọc đường, Chấn Khởi thắc mắc hỏi Tường Vân:
- Cháu à! Ngựa của ông Đoàn là ngựa thần thật hả cháu?
Nghe tiếng, Đoàn Phong cho ngựa đi chậm lại, cười hề hề:
- Thần thánh gì đâu! Một chút mẹo vặt của thằng cháu ông đó!
Ông chậm rãi cắt nghĩa cho hai anh em nhà họ Đặng cùng nghe:
- Chắc các bạn cũng thừa biết thạch Xương bồ là một loại cỏ có mùi thơm rất dai và rất dễ nhận. Cháu Tường Vân kiếm được một mớ cỏ ấy bèn vò ra lấy nước xức vào bờm con ngựa “thần” của tôi.
Được lệnh vuốt bờm ngựa, người ngay sợ gì mà không vuốt! Là vì tôi đã nói trước nó sẽ không hí nếu người vuốt ve nó là người lương thiện. Và nó chỉ hí vang lên khi kẻ gian tà đụng vào nó thôi. Bởi thế, có tật giật mình, tên ăn cắp không dám đụng vào bờm con ngựa.
Thành thử, sau cùng, tôi chỉ có việc ngửi tay từng người là thấy ai ngay ai gian liền…
Hai anh em họ Đặng cùng phá ra cười, khen và cám ơn Tường Vân hết sức:
- Cậu Út giỏi thật! Mẹo nhỏ nhưng thật hay, qua mặt được hết thẩy mọi người, kể cả tên huyện quan láu cá!
- Con ông đồ Long Vũ có khác! Hôm nay không nhờ có thằng cháu thông minh và Đoàn huynh ra oai nạt nộ thì bọn tôi còn là mệt với tụi chúng nó!
______________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VII, VIII
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét