Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2015

CHƯƠNG IV_HOA BÂNG KHUÂNG

CHƯƠNG IV

Gió thổi mạnh, mưa mỗi lúc một nặng hạt. Ngoài khung cửa màn mưa giăng trắng xóa, mặt sông Hương lờ mờ, vài con đò cắm sào nằm rải rác như bức tranh thủy mạc. Trâm Anh lo lắng bảo em: 

- Mưa to như ri, không biết tụi nó có tới đầy đủ không ? 

Em đang ngồi nhâm nhi dĩa đậu phụng cạnh Bình, nghe nói, ngước lên: 

- Chắc tới chứ, còn sớm quá mà. 

Trâm Anh sửa sang lại bình hoa glaieulles đỏ thẫm nổi bật trên tấm khăn bàn kết ren trắng. Cô bé nhìn em và anh Bình bằng ánh mắt tinh nghịch : 

- Mai mốt anh Bình phải nhớ cái đầu heo cho em đó nghe. 

Em mắc cỡ cúi mặt vờ vân vê chéo áo, Bình nói với Trâm Anh: 

- Cái đó thì chắc rồi, nhưng phải còn tùy. 

Trâm Anh giả vờ nhíu mày : 

- Tùy ai hả anh ? 

- Tùy “đương sự”. 

Trâm Anh càng chọc tới : 

- "Đương sự” nói đi chớ, răng mai chừ ngồi im rơ rứa. 

Hai má em nóng bừng, em không dám ngồi cạnh Bình nữa, em định đứng dậy ra cửa ngóng xem có đứa bạn nào tới chưa. Nhưng Bình đã nắm tay em : 

- Cầm đi mô ? Cầm ngồi đây với anh. 

Em run quá, lần thứ nhất Bình đã xưng anh với em, và có lẽ từ đây Bình sẽ giữ cách xưng hô đó mãi, em sợ, chốc nữa, các bạn em nghe thấy, chắc là em mắc cỡ đến chết mất. Hoàng Cúc và Băng Tâm vào tới, rồi tiếp theo là nhóm Hạnh Đào, Thảo Nga và Bội Tiên. Các bạn của Trâm Anh phần lớn em ít tiếp xúc mặc dù hồi học Đồng Khánh, tất cả đều học một lớp. Thường thường, trong lớp được chia ra làm nhiều nhóm, mỗi nhóm từ năm đứa trở xuống chơi thân với nhau, nhóm của em có bốn đứa, Thu Hà, Mộng Châu, Ngọc Mai và em. Qua năm đệ nhất, Thu Hà và Mộng Châu thi rớt, nhóm em chỉ còn lại hai đứa, do đó em và Ngọc Mai càng ngày càng gắn bó với nhau hơn. Các bạn đã đến đông đủ, ngồi chật cả phòng khách, Bình là người con trai duy nhất trong buổi họp mặt này, anh không quen ai cả nên chỉ ngồi nói chuyện với em, những ánh mắt nghi ngờ xô qua chiếu về làm em mất cả tự nhiên, em nói nhỏ với Bình : 

- Anh tới nói chuyện với mấy đứa nớ đi, anh cứ ngồi bên Cầm hoài, dị lắm. 

Bình gật gù : 

- Anh cũng muốn nói chuyện với mấy cô khác lắm chứ, nhưng ngặt nỗi... vì... 

- Vì răng anh ? 

- Vì anh... chỉ thích có mỗi mình Cầm, biết làm răng đây. 

Em ngồi yên như chôn người xuống ghế, vừa ngượng ngùng vừa sung sướng vô biên. Còn gì hạnh phúc cho bằng khi đang được người mình yêu để ý. Từ ngày biết Bình, từ ngày trao đổi với Bình dăm ba câu chuyện hôm du khảo, em đã để cho tâm hồn mình rung động theo ý muốn, em đã nhận thức được tình cảm vu vơ dần len lén đi vào tim bằng những bước chân mềm như hơi thở, êm ái như ngàn giọt sương tan. Vừa qua tuổi mười bảy, chập chững bước chân vào ngưỡng cửa Đại Học, em vẫn thường mang mặc cảm mình chỉ là cô bé con. Hay nói đúng ra, em đang ở vào lứa tuổi lưng chừng khó chịu, quá nhỏ để trở thành người lớn và quá lớn để được gọi là một đứa trẻ thơ, em xây rất nhiều mộng đẹp nhưng chỉ một mình em hay biết, và tập nhật ký gối đầu là nơi em trút hết bao nhiêu tâm sự lên từng tờ giấy mỏng mầu xanh. Gần một tháng nay, những giòng chữ hồn nhiên đó mang bóng dáng một người con trai em cảm mến, em viết thật nhiều cũng như em bắt đầu tập làm những bài thơ trữ tình ướt át, dành cho một người, nhưng em chỉ đem ra ngâm nga một mình những đêm khuya thanh vắng không dỗ được giấc ngủ mà thôi, em không dám cho ai xem cả, sợ bị chế nhạo vì em biết, những vần thơ em đan dệt bằng tim óc đó chả hay ho gì, đôi lúc còn có vẻ ngớ ngẩn nữa. Nhưng em không cần, hay hoặc dở đâu thành vấn đề, điều quan trọng là mình đã làm thơ bằng tất cả chân tình là đủ. Đôi lúc thật lãng mạn, em mơ đến một ngày nào đó, em đau, em chết, và tìm thấy dưới gối những bài thơ em làm cho Bình, người ta sẽ gọi Bình đến. Bình sẽ ngồi thẫn thờ trước thi thể giá lạnh của em, Bình sẽ khóc và giọt nước mắt của Bình rơi xuống ngực em, làm tim em đập trở lại và em được hồi sinh. Có tiếng léo nhéo ở nhà ngoài làm em quay về thực tế. Trâm Anh nhìn ra : 

- À, chị Hoa Khôi đến. 

Mọi người trố mắt nhìn về phía cửa, chị Hoa Khôi bước vào rực sáng cả gian phòng, xâu chuỗi kim cương chị đeo trên cổ lấp lánh hào quang, chiếc áo gấm vàng chị mặc trên người càng chói chang lộng lẫy. Chị Hoa Khôi bước đến bên Trâm Anh trên gót chân ngúng nguẩy, thân hình chị uốn éo như con rắn lượn trong vũ điệu tế thần, gương mặt đầy phấn son : 

- Trâm Anh đợi chị có lâu không ? 

Trâm Anh cười tươi tắn : 

- Cả bọn đang chờ chị đến để khai mạc buổi tiệc đó. 

Chi Hoa Khôi nhún vai như đầm : 

- Rứa hả, rứa hả. Chị tới trễ vì bận tiếp một người bạn. À để chị mừng quà cho Trâm Anh đã. 

Chị quay ra vỗ tay ba tiếng như trên sân khấu, bác tài xế từ nhà ngoài bưng vào một gói lớn để giữa bàn. Trâm Anh ngỏ lời cám ơn, em nghe thoáng đằng sau, tiếng của con Hoàng Cúc : 

- Làm chi mà quá hơn đồng bóng. 

Bội Tiên nói nhỏ với Băng Tâm : 

- Tên Hoa Khôi mà hoa khôi mô chẳng thấy, chỉ thấy bà Chung Vô Diệm. 

Chị Hoa Khôi đã trông thấy Bình, chị reo lên : 

- Trời ơi Bình, lâu ngày ghê hí, răng, bữa ni học đến mô rồi ? 

Bình gật đầu chào lịch sự : 

- Dạ cám ơn chị, tôi đang theo học Văn Khoa. 

Chị Hoa Khôi vẫn nói lớn : 

- Học Văn Khoa à, con trai chi mà uỷ mị rứa. 

Chị bếp nhà Trâm Anh đã mang thức ăn ra, Trâm Anh lăng xăng xếp đặt chỗ ngồi, em hỏi Bình : 

- Anh quen với chị Hoa Khôi hả ? 

- Cô ta là bạn học của anh Sơn, tốt nghiệp dược sĩ năm ngoái. Nhà giàu quá nên chưa cần mở nhà thuốc, cô ta bèn đi du lịch mấy nước ở Âu Châu, hình như vừa mới về đó. 

- Thú vị ghê anh Bình hí! 

Bình nhếch mép : 

- Con gái chi mà táo bạo quá trời. 

Trong suốt buổi tiệc, Bình ngồi cạnh em, săn sóc cho em từng li từng tí, em không còn thấy gì nữa chung quanh em, ngoài đôi mắt sáng và lời ân cần dịu ngọt đang ru em vào mộng. 

Chị Hoa Khôi vẫn là người nói nhiều nhất, chị kể lại cho mọi người nghe những chuyện hay điều lạ mà chị gặp được trong chuyến du lịch vừa qua, kèm theo những câu tự tâng bốc mình, do đó mà sự hoạt bát của chị đôi lúc trở nên lố bịch. 

Sau khi ăn xong, Trâm Anh mời tất cả đến salon uống trà nghe nhạc, em tách rời Bình để đến nhập bọn với các bạn. Bội Tiên nhìn em nheo mắt : 

- Nguyệt Cầm bữa ni ấm cúng quá hí. 

Em ấp úng : 

-Có chi mô nà. 

Trâm Anh kéo em ngồi xuống ghế : 

- Mai chừ Cầm chưa nói chuyện chi với tụi mình hết, chừ phải phạt Cầm mới được. 

Cả bọn nhao nhao lên : 

- Phải đó, phải đó, bắt Nguyệt Cầm hát một bài. 

Em chưa kịp phản ứng, Thảo Nga đã đẩy vai em đứng lên : 

- Xin giới thiệu, Nguyệt Cầm sẽ hát tặng Trâm Anh một bài để mừng ngày sinh nhật. 

Em hoảng hốt, tiếng vỗ tay tưởng vỡ gian phòng, những đôi mắt chiếu thẳng vào em chờ đợi, em đứng không muốn nổi, chân em run lên như thân cây gặp gió, em nhìn Trâm Anh van lơn : 

- Tha cho Cầm đi Trâm Anh, Cầm không biết hát mà. 

Tiếng Bội Tiên : 

- Tha răng được mà tha, phạt mà. 

Chết, làm sao đây, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ em hát trước đám đông, chưa bao giờ em là mục tiêu cho mọi người "chiêm ngưỡng" như bây giờ. Em mang tâm trạng một người đứng chênh vênh trên bờ vực thẳm, bước tới chả được, mà thối lui cũng không xong, những tiếng nói lao xao đằng sau như giục giã, như đợi chờ em cất cao lời hát. 

- Hát đi Cầm, răng im lặng rứa ? 

- Suỵt, nó đang chọn bài. 

- Bài chi rứa ? nghĩ mau lên Cầm, tao còn phải làm một màn giới thiệu nữa chớ. 

Đôi môi em lạnh ngắt, bàn tay em lạnh ngắt, em không còn biết gì nữa, em gieo mình xuống ghế, ngồi sững một hồi lâu. Tiếng chị Hoa Khôi cất lên the thé : 

- Hát đi chớ, chờ lâu quá sốt ruột. 

Không tự chủ được nữa, em ôm mặt khóc nức nở. Thoáng có tiếng nói hốt hoảng của Bình : 

- Kìa Trâm Anh, em đã làm cho Cầm khóc rồi đó. 

Bình đến ngồi cạnh em : 

- Cầm, nín đi Cầm, không ai bắt Cầm hát nữa mô. 

Thảo Nga cười khúc khích : 

- Tội nghiệp em bé của tui. 

Bội Tiên vẫn giữ vững lập trường : 

- Phải có người đứng ra hát thay cho Nguyệt Cầm, chớ không thể tha ngang rứa được. 

Bình cười, anh ghé môi vào tai em : 

-Anh hát thế cho Cầm nghe. 

Em ngước nhìn Bình bằng đôi mắt biết ơn, Bình đứng dậy: 

- Tôi sẽ hát thay cho Nguyệt Cầm một bản để mừng sinh nhật Trâm Anh. 

Các bạn cùng Trâm Anh vây quanh em : 

- Cầm thoát nạn rồi hí, vui lên đi mà, lớn rồi, còn làm nớt hoài rứa. 

Em thẹn thùng lấy khăn chùi nước mắt, nói nhỏ : 

- Tụi bây thiệt quỉ quái. 

Một tràng pháo tay nổi lên khích lệ, Bình hát thật tự nhiên: "... Anh mong chờ mùa Thu, tà áo xanh nào về với giấc mơ, mầu áo xanh là mầu anh trót yêu, mùa thu quyến rũ anh rồi"

Chị Hoa Khôi vỗ tay lớn nhất: 

- Bình hát hay quá, bis. 

Thảo Nga bấm tay Trâm Anh : 

- Tao biết tại răng bữa ni ông anh của mi chọn bài "Thu quyến rũ" rồi. 

- Tại răng ? 

- Tại vì bữa nay con Nguyệt Cầm mặc áo lụa xanh. 

Đôi mắt em ráo hoảnh tự bao giờ, em hơi hãnh diện, em không ngờ Bình lại ưu ái với em đến vậy. Khi Bình trở về chỗ ngồi, em bảo anh : 

- Cầm cám ơn anh nhiều lắm. 

Bình lấy miếng bánh ngọt đưa cho em : 

- Không có chi, Cầm ăn bánh đi, anh rất sung sướng vì đã gỡ rối được cho Cầm giữa lúc này. 

- Anh Bình cùng ăn bánh với Cầm nghe. 

- Ừ, Cầm ăn trước đi. 

Từ đó đến tiệc tan, em ngồi nói chuyện với Bình, em không còn e ngại gì cả, tụi bạn đã biết thì cho chúng biết luôn, em không ngờ có những giây phút em liều như vậy. 

Bình đưa em về nhà vào lúc hơn 10 giờ, con đường Nguyễn Du trời mưa thưa người qua lại, em vững tâm hơn, em cứ sợ có người quen bắt gặp em đi với Bình rồi mách lại với me, chắc me mắng em chết mất. 

Khoảng vườn nhà em tối thui, em dừng lại : 

- Đến nhà Cầm rồi. 

Bình lo ngại : 

- Cầm vào một mình có được không? Hay la anh đưa Cầm vào đến tận cửa. 

- Thôi anh về đi, Cầm vào quen rồi mà, Cầm không ngại chi mô. 

Bình bóp nhẹ tay em : 

- Hẹn gặp lại Cầm.
______________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG V

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét