Thứ Bảy, 3 tháng 1, 2015

CHƯƠNG VI_HOA BÂNG KHUÂNG

CHƯƠNG VI

Ngọc Mai có vẻ giận em, suốt mấy ngày nay đi học, nó không nói với em một tiếng. Hai đứa ngồi bên nhau như hai pho tượng, ruồi muỗi bay qua còn nghe tiếng vo ve. Em tức ghê. Ngọc Mai thật vô lý, khi không lại giận em vì một chuyện không đâu. Đôi lúc, em muốn xin lỗi nó một tiếng cho xong, nhưng vì tự ái em không mở miệng được. Những cành cây ép hái hôm du khảo tháng trước đã khô queo trong hộc tủ nhà em, em định gọi Ngọc Mai về nhà lựa ra để dán vào vở nhưng giờ đây nó giận em rồi, biết làm sao. Em cắn chặt môi, nhìn sang Ngọc Mai, con bé đang cắm cúi chép một bài thơ của Hàn Mặc Tử trong khi chờ đợi giáo sư vào lớp.

Sao anh không về chơi thôn Vỹ 

Nhìn nắng hàng cây nắng mới lên 

Vườn ai mướt quá xanh như ngọc 

Lá trúc che ngang mặt chữ điền. 

Em buột miệng: 

- Nhìn nắng “hàng cau” chớ không phải ”hàng cây" mô Mai. 

Ngọc Mai nói mát: 

- Kệ tui, ai chẳng biết Cầm giỏi. 

Em chau mày: 

- Mai vô lý ghê, Cầm thấy Mai chép thơ sai, Cầm nhắc mà Mai cũng khó khăn. 

Ngọc Mai xịu mặt: 

- Nhắc tui làm chi cho mất công rứa nờ, tới nhắc con Trâm Anh a tề. 

Em mỉm cười. Con bé sắp đem chuyện bữa trước ra nói đây. Em vờ ngạc nhiên: 

- Răng Mai lại đem con Trâm Anh vô chuyện ni rứa?

- Chớ răng không đem, đứa mô chơi thân với con Trâm Anh, đứa mô đi ăn sinh nhật con Trâm Anh mà không nói với tui, dị rứa. 

Em vỡ lẽ, em bảo nó: 

- Tại bữa nớ mi làm bộ giận tao chớ, con Trâm Anh nó cũng có mời mi nữa. 

Ngọc Mai như được vuốt ve tự ái: 

- Thiệt không đó? 

Em nói dối luôn: 

- Thiệt chớ, tại bữa nớ tao thấy mi chơi với con Thạch Thảo, nên tao không thèm rủ mi đi. 

Ngọc Mai có vẻ sung sướng, nó hỏi em: 

- Bộ mi ghen với con Thạch Thảo hả Cầm? 

Em xí một tiếng: 

- Con gái với nhau mà ghen chi vô duyên rứa. 

Ngọc Mai nắm tay em: 

- Tao ưa mi ghen với tao. 

Em lại được dịp giảng giải: 

- Đừng Ngọc Mai nợ. Bạn gái với nhau, chơi đông mới vui, miễn là hợp tính tình nhau, chớ có ai đời thuở mô, mi cứ bắt tao chơi với mỗi mình mi, chỉ tổ gây ác cảm với mọi người. 

- Con ni nhiều chuyện. Ác cảm chi? 

- Thì thiên hạ bảo hai đứa mình khinh người chớ răng. 

Ngọc Mai im lặng, nó sắp nói với em một lời gì đó nhưng giáo sư đã vào lớp. Bàn tay Ngọc Mai nắm chặt tay em bóp nhè nhẹ. 

Hai giờ Thực Vật trôi qua lặng lẽ, em đứng dậy sửa soạn sách vở ra về. Ngọc Mai rủ em: 

- Cầm, qua Chaffanjon mua pâté chaud ăn nghe. Bánh nóng mới ra lò ngon lắm. 

Em gật đầu. Bọn Trâm Anh từ dãy trên chạy xuống: 

- Ê, cho tụi ni nhập bọn với. 

Ngọc Mai hơi khó chịu, nó nhìn em nhưng rồi hình như nó chợt nhớ những lời em vừa nói với nó trong lớp, nên nó cười với Trâm Anh: 

- Đi thì đi, mau không thôi người ta bán hết. 

Cả đoàn bướm trắng kẻo nhau ra cổng trường, em thoáng thấy Bình đứng ở cửa Trụ sở Tổng hội Sinh Viên. Anh nhìn em mỉm cười, Hạnh Đào la lên: 

- Ê, bây ơi, "Người đẹp của con Cầm" tề. 

Cả bọn lao xao, em cúi mặt kéo tay Ngọc Mai đi thật nhanh, Ngọc Mai hỏi em: 

- Mi quen anh Bình hả? 

Em nói dối: 

- Thì bữa hôm du khảo nớ đó. 

Giọng Ngọc Mai buồn buồn: 

- Tao thấy hình như anh ta có cảm tình với mi lắm. 

Thảo Nga lên tiếng: 

- Ghé bưu điện cho tao bỏ cái thư đã bây. 

Có dáng người con gái mặc áo đỏ chói đứng ngay cửa ra vào, Trâm Anh gọi: 

- Chị Hoa Khôi. 

Giữa ban ngày, gương mặt người con gái trông có vẻ diêm dúa hơn: 

- Trâm Anh đi học về đó hả em? 

- Chị đi mô mà diện đẹp rứa? 

- À chị ghé đây đánh dây thép cho người bạn ở Saigon rồi chị còn đi party. 

Trâm Anh cười: 

- Cuộc đời chị thật quả là những chuỗi ngày tưng bừng thơ mộng, nay tiệc mai tùng, thú vị ghê hí. 

Chi Hoa Khôi vênh vênh: 

- Chớ sống mà suốt ngày gò bó giữa bốn bức tường khuê các, thì thà chết sướng hơn. 

Ngọc Mai thì thầm với em: 

- Con nhỏ mô mà ăn nói dễ ghét rứa mi? 

- Chị Hoa Khôi, quen với con Trâm Anh. 

Ngọc Mai nguýt dài: 

- Hoa Khôi, cái tên nghe nhột con ráy, mặt mày bôi phấn trét son giống hệt “ca va”. 

Em véo nhẹ vào tay nó: 

- Nói nhỏ mi. 

Trâm Anh nắm tay chị Hoa Khôi: 

- Thôi em đi nghe. Chị còn chờ ai rứa? 

Chị Hoa Khôi quay vào trong: 

- À, chị đang chờ một người bạn mới quen. 

Khi em và các bạn băng qua đường, như một linh tính, em quay lại. Người đàn ông từ phía trong nhà bưu điện đi ra nắm tay chị Hoa Khôi bước lên chiếc Fiat mới toanh của chị, không ai khác hơn là... anh Nghiễm. Thật em đoán không lầm, ba cũng đoán không lầm, đây mới chính là nguyên nhân khiến anh Nghiễm từ hôn với chị Nguyệt Minh. Dù chị Hoa Khôi xấu hơn chị Nguyệt Minh nhiều, nhưng chị Hoa Khôi giàu quá, chị lại là một dược sĩ nữa, thời buổi bây giờ, cưới được một người vợ vừa có địa vị vừa sang giàu bậc tỷ phú như chị Hoa Khôi, quả là đại phước. Tiền bạc đã làm mờ mắt anh Nghiễm, làm mù quáng lòng dạ bác Huyên. Em nhớ đến lời ba, chị Huyên đó mà tốt gì, cho vay ăn lời cắt cổ và thấy tiền bạc là sáng hai tròng mắt ra. Lòng người ai lại chẳng có túi tham, em không giận bác Huyên, em cũng chả giận anh Nghiễm làm gì cho mệt. Nghĩ lại, em chỉ thấy khinh bỉ con người có học thức đó, thà anh cứ nói thẳng cho chị Minh biết, anh không muốn cưới chị Minh nữa vì anh vừa đào được mỏ vàng, anh không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở này, rồi anh xin tạ tội với chị Minh, như vậy có hơn không. Đằng này, anh bày đặt vu khống chị Minh đi chơi với người này người nọ, anh tàn nhẫn buộc chị Minh vào nỗi hàm oan mà không bao giờ chị vướng phải, tiếng xấu đã gieo ra, làm sao vớt vát lại được giữa cái thành phố cổ kính khắt khe này. Em nghĩ mà thương chị Minh quá đi. 

- Mi nghĩ ngợi chi rứa Cầm? 

Em giật mình: 

- À... không. 

Bội Tiên pha trò: 

- Con Cầm đang “tương tư 3” đó bây. 

Em bật cười, em hòa mình vào cuộc vui: 

- Tụi bây đừng chọc tao, mai mốt tao chọc lại cho thì đừng có trách. 

Thảo Nga ôm gói bánh to từ trong quán bước ra: 

- Việc gì có thể làm được hôm nay chớ để đến ngày mai, tụi bây cứ chọc con Nguyệt Cầm thật hung cho tao, mai mốt nó “cất bước sang ngang” rồi thì còn ai nữa mà trêu. 

Ngọc Mai nhìn em như dò hỏi: 

- Bộ... mi gần lấy chồng hả Cầm?

Em đưa chiếc pâté chaud cho nó: 

- Ăn đi, đừng nghe tụi nó nói tầm bậy. 

Ngọc Mai thẫn thờ: 

- Tao có cảm tưởng tình bạn giữa tụi mình đang đi đến một khúc quanh... Cầm, mi nói thiệt với tao đi. 

Em gạt đi: 

- Mi hay nghe lời người ta ghê a. Bộ mi không tin tao hả? Chơi với nhau lâu rồi chắc mi cũng phải hiểu tao chớ, có khi mô tao giấu mi điều chi không? 

Trâm Anh quàng vai Ngọc Mai và em: 

- Thôi, hai đứa bây cứ cãi nhau hoài, cho tao xin đi. 

Gói bánh phút chốc đã hết sạch, cả bọn chia tay nhau. Bội Tiên nhắn theo: 

- Nguyệt Cầm và Ngọc Mai ráng ăn ở hòa thuận với nhau nghe. Tao thấy tụi bây đã bắt đầu cơm không lành canh không ngọt rồi đó.
_______________________________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG VII

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét