CHƯƠNG XIII
Sáng nay em đi học muộn vì phải từ nhà O Phán trở về phòng lấy sách vở. Trâm Anh nheo mắt cười khi thấy em bước vào lớp. Em đến bên cạnh nó hỏi nhỏ :
- Mi mới ra hả ?
- Tao ra chiều hôm qua, có ghé mi nhưng không gặp, mấy tụi nói mi đi ăn đám cưới mô đó.
Em ngồi xuống chỗ :
- À, đám cưới ông anh họ tao đó. Nè, ba me tao có nhắn chi không ?
- Có. Thôi thầy vô nơi tề, chút nữa ra tao nói cho mi nghe nhiều chuyện vui lắm.
Hai giờ thực vật trôi qua lặng lẽ. Em ghi bài cẩn thận, tâm trí bình thản lạ lùng. Em cũng chả muốn nghe gì nữa nơi Trâm Anh, con bé có tật đi xa về là đầy rẫy những tin giật gân. Em chỉ thèm nghe Trâm Anh nói chuyện về Bình, về những vấn đề liên quan đến cuộc sống và việc học hành của Bình mà thôi. Nhưng từ đây thì hết rồi, Bình không còn là của riêng em nữa và Trâm Anh chắc cũng sẽ hết "đề tài về Bình" để kể cho em nghe, để được cười thích thú khi thấy đôi mắt em long lanh chăm chú theo dõi từng mẩu chuyện hấp dẫn của nó. Trâm Anh xếp vở vào cặp, đứng dậy nói với em :
- Mi ghi bài kịp không, chỗ "hoạt động của thượng tầng sube nhu bì" tao chép không rõ, cho tao mượn vở mi mai trả nghe.
Em nhìn Trâm Anh :
- Mi về chừ không học giờ bà Thoa à ?
- Cúp cua cho rồi, tao buồn ngủ quá, mình qua phố chơi một chút đi Cầm.
Em vẫn ngồi tại chỗ :
- Mi buồn ngủ thì về nhà đánh một giấc đi, tao ở lại học.
Trâm Anh đấm vào vai em :
- Chà siêng năng quá ta, rứa chớ anh Bình rủ cúp cua một bữa là chịu liền.
Em nghiêm mặt lại :
- Ừ, để rồi coi, bữa ni tao hết lả lướt rồi, đoạn tuyệt tất cả, tao tu.
Trâm Anh nhăn mũi :
- Tu thì tu chớ đừng có xuống tóc nghe, tội nghiệp cái mặt mi mà xuống tóc coi không khá được.
Không để ý đến những lời châm biếm, em thản nhiên lật cuốn sách dày trước mặt, chăm chú nhìn vào những công thức Quang học. Trâm Anh ngó sát mặt em :
- Cầm, răng bữa ni mi chi lạ rứa ? Tao có làm điều chi khiến cho mi giận không ?
Em mỉm cười cho Trâm Anh an lòng :
- Không, tao vẫn là bạn thân của mi. Chút nữa tan học, tao sẽ nói cho mi nghe. Ở lại học đi Trâm Anh, bữa ni làm bài tập quan trọng lắm.
Trên đường về nhà, em chỉ cho Trâm Anh biết là, bữa nay, em phải nghe lời ba me, em phải chăm lo học hành để ba me vui lòng; còn tình yêu giữa em và Bình chỉ là chuyện phụ. Và tuyệt nhiên vì tự ái, em giấu bặt việc trông thấy Bình đi với một cô gái trước trường Luật sẩm tối hôm qua. Trâm Anh nói :
- Ừ, mi nghĩ cũng đúng. Chi cũng phải lo học trước đã, dạo ni bài vở khá nhiều rồi đó.
- Tụi mình bắt đầu học lần là vừa, cuối năm khỏi phải quớ lên như dạo thi toàn phần.
Trâm Anh theo em đến tận cổng trường Jeanne d'Arc. Trước khi chia tay, nó chợt hỏi em :
- Cầm, bộ mi tính đoạn tuyệt với anh Bình hả ?
Em nghe lòng xót xa :
- Không, tao không có ý định nớ. Để coi đã.
Buổi trưa ăn cơm xong, em đi thực tập Vật lý thật sớm. Vừa cho xe vào nhà chơi, em đã thấy Bình đứng đó tự bao giờ, anh đang nhìn em mỉm cười. Em vờ cúi xuống khóa xe, răng cắn chặt làn môi để khỏi bật lên tiếng khóc, nhưng Bình đã tiến đến :
- Hôm qua chờ anh có lâu không hả Cầm ? Cho anh xin lỗi nghe ? Từ bữa cuối gặp Cầm đến chừ, anh bận nhiều công chuyện quá, thành thử… À, hình như Cầm đã thay đổi chỗ ở rồi phải không ?
Em nhìn xuống đất, lặng thinh không trả lời. Bình lăng xăng tháo sợi dây da cột sách phía sau xe, trao chiếc cặp cho em, giọng Bình vẫn ấm êm như thuở nào:
- Cầm giận anh đó à ?
Tay run run đón lấy chiếc cặp từ tay Bình, em định nói với Bình một lời, một lời thôi, lời giã biệt đó mà suốt đêm qua thao thức suy nghĩ, em quyết định sẽ nói với Bình khi gặp lại, sao bỗng im lìm trên môi em, sao bỗng tắt lịm giữa cổ họng khô đắng nghẹn ngào. Em quay mặt đi chỗ khác, che giấu giòng lệ đang ứa ra, nhưng đôi tay rắn rỏi của Bình đã ôm lấy bờ vai em, xoay lại :
- Cầm giận anh đó à ?
Em hoảng hốt, em hoảng hốt thật sự khi có cảm tưởng muôn ngàn con mắt đang đổ xô về hai đứa, em vùng vuột khỏi tay Bình :
- Anh làm chi lạ rứa? Người ta cười nơi tề.
Bình vẫn bướng bỉnh cầm lấy tay em :
- Ai cười mặc kệ họ, Cầm phải trả lời câu hỏi của anh đã.
Khuôn viên Khoa Học buổi trưa thanh vắng, giảng đường chính chưa mở cửa, nhưng một vài đứa bạn cùng lớp em đã vào đến và đang tíu tít nói chuyện trước phòng vật lý, hình như có một vài đứa đang nhìn em. Bình lại hỏi Cầm có giận anh không ? Trước mắt em, hình ảnh Bình dắt tay cô gái mặc áo len trắng băng qua đường hiện ra rõ rệt hơn bao giờ hết. Em căm giận, em oán thù, Bình tầm thường, Bình giả đối. Không, Bình không xứng đáng là người yêu, là hình ảnh thiên thần mà em đã mù quáng tôn thờ từ bấy lâu nay. Em phải dứt khoát với Bình ngay hôm nay, vì không còn cơ hội nào nữa, hay nói đúng hơn, em đang nghi ngờ lòng cương quyết của mình. Em nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa vào học, em nói nhanh :
- Anh hỏi chi thì hỏi nhưng buông tay Cầm ra đã.
Bình buông thõng đôi tay, mắt vẫn nhìn em tha thiết :
- Răng bữa ni Cầm có vẻ lạnh lùng với anh ghê. Có chuyện chi rứa Cầm ?
Em đã lấy lại được bình tĩnh, em nhếch môi:
- Có chi thì anh tự hỏi lấy lòng anh trước đã.
Bình nhíu mày một giây rồi anh lắc đầu cười:
- Anh hỏi lòng anh rồi và lòng anh nó cũng không hiểu chi hết.
Em vẫn nghiêm mặt :
- Cầm thấy rứa thì không còn chi để nói với anh nữa. Thôi để Cầm vô học.
- Kìa Cầm.
Em xô Bình ra một bên, chạy bay vào lớp. Giáo sư đã đến và đang giảng phần lý thuyết. Em đến bàn ngồi thở dốc trước những sợi dây điện giăng ngang chằng chịt. Bài tập bữa nay khá phức tạp, Trâm Anh chung nhóm với em vẫn chưa vào. Em cởi chiếc áo len mắc lên ghế, trời lạnh nhưng khắp người em nóng ran, máu luân lưu như nhanh hẳn lên làm tim em đập mạnh.
- Cầm, mai chừ thầy giảng cái chi khó không ?
Em không trả lời, nhìn Trâm Anh :
- Ngủ trưa dữ, chừ mới tới.
Trâm Anh để ngón tay lên môi :
- Suỵt, tao mới gặp anh Bình.
Em nguýt dài :
- Gặp thì gặp chớ làm chi mà quan trọng rứa. Tao cũng vừa nói chuyện với anh xong.
Vừa nói em vừa nối những mạch điện để bắt đầu cuộc thực tập, gương mặt giữ vẻ tự nhiên che giấu nỗi xuyến xao trong lòng. Trâm Anh giữ tay em lại :
- Khoan làm đã mi, nghe tao nói nì, Cầm, tao tin chắc là mi đang giấu tao một chuyện chi đó. Chớ không lẽ tự nhiên mi lại thay đổi tính tình một cách mau chóng như rứa được.
Em hỏi lại :
- Tao thay đổi chi mô ?
Trâm Anh nhún vai :
- Khi không mi bỗng trở thành bà cụ non một cách khó hiểu.
Em lấy bút ra đề tên vào giấy thực tập, nói lảng :
- Thôi, tiếp tục đi mi, trễ giờ rồi.
Trâm Anh vẫn không buông tha :
- Cầm, anh Bình muốn hiểu rõ tại răng mi bỗng lạnh lùng với anh, anh có lỗi chi thì mi cứ nói ra để anh sửa chớ, đừng làm tình làm tội anh nữa, vô hậu lắm, ác lắm.
Em nói bướng :
- Ác sống lâu, rầu mau chết. Thôi dẹp chuyện đó sang một bên, xe đi lên ngựa đi xuống, để tao học cho rồi.
Thấy Trâm Anh có vẻ giận, em vỗ nhẹ vào vai nó :
- Nói giỡn chơi đó, đừng giận nghe mi. Tại tao không muốn nghe mi nhắc đến anh Bình nữa, có rứa thôi.
Trâm Anh vẫn im lặng. Em tiếp tục thí nghiệm, ghi lại những kết quả tìm thấy và quên hẳn chuyện vừa rồi, cho đến khi hết giờ, em hỏi Trâm Anh kết quả để kiểm chứng, nó trả lời nhát gừng. Em nhìn nó :
- Mi giận tao hả Trâm Anh ?
Nó đáp cộc lốc :
- Không.
Rồi Trâm Anh ôm cặp bước ra cửa không chờ em. Nhác thấy dáng Bình còn đứng ở nhà xe, em chạy ngược lên lầu Văn Khoa, qua dãy hành lang tìm Thu Nga, em đưa cho nó chìa khóa xe đạp :
- Chút nữa bãi mang xe về dùm tao, tao có việc phải qua phố, có xe con Trâm Anh chở rồi.
Không kịp nghe Thu Nga hỏi gì thêm, em hấp tấp đi xuống lầu ra ngõ trước, kêu xích lô về nhà, em sợ đi bộ, Bình sẽ đuổi kịp em.
*
Buổi sáng thức đậy, đầu óc nặng trĩu, chắc phải bỏ học sáng này mất. Em lười biếng quấn mền quanh người, bảo Nga :
- Đóng dùm tao cánh cửa sổ coi, chói quá.
- Cô nương nằm nướng đến khi mô đây, không chịu dậy đi học hả ?
Em vươn vai :
- Sáng nay tao đau, nghỉ.
- Mi thì cứ nay đau mai ốm hoài mà cái mặt thì luôn luôn tươi rói lên.
Nga ôm sách vở đi ra khỏi phòng. Em nghe đầu nặng thêm, tiếng học trò nô đùa bên dưới chỉ là những âm vang mơ hồ, em thiếp dần vào giấc ngủ nặng nề khó chịu.
Một bàn tay đặt lên trán, em mệt mỏi hé mắt nhìn. Trâm Anh đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh giường, giọng lo âu :
- Cầm, mi bị cúm hả ?
Em xúc động :
- Trâm Anh tới thăm tao đó hả ? Mi hết giận tao rồi hả ?
Trâm Anh cười tươi tắn :
- Giận chi mà vô duyên rứa, hôm qua tao cũng hơi tức mi thôi. Sáng ni đem vở vô trả mi không gặp, tao đến tìm mi thì nghe nói mi đau.
Trâm Anh đứng lên :
- Để tao mở cánh cửa cho thoáng. Mi thấy đỡ chút mô chưa ? Có uống thuốc chi không ?
Em ngồi dậy :
- Tao chỉ đau sơ sơ thôi mi, nằm nghỉ một buổi là hết liền. Thiệt đau như giả đò.
Trâm Anh đến bên em :
- Chiều ý mi, bữa ni tao không thèm nhắc đến tên anh Bình nữa mô. Chuyện giữa mi và anh có chi thì mặc kệ, tao chỉ muốn tình bạn giữa tụi mình cứ êm đẹp mãi, mi đồng ý không ?
Em chợt thấy nhớ Bình lạ lùng. Bình vẫn còn theo đuổi em có nghĩa là Bình chưa quên hẳn em. Em hối hận tại sao em không hỏi ngay Bình, xem anh ngụy biện bằng cách nào để phủ nhận sự bội phản đã rành rành trước mắt em.
Trâm Anh chép miệng :
- Anh chàng đúng là bị sao quả tạ chiếu, mấy ngày ni răng mà xui xẻo quá loạn.
Em ngước lên :
- Mi nói ai ?
Trâm Anh lảng : Không .
- Phải mi vừa nói đến Bình không ? Trâm Anh – em van lơn – tao đang muốn nghe chuyện của Bình, nói đi Trâm Anh.
Trâm Anh nhìn em tròn đôi mắt, rồi nó chợt mỉm cười :
- Tao nói anh Bình dạo ni xui, bị mi đá cho no rồi còn thêm yêu báo.
- Ai báo anh Bình. Có chuyện chi rứa mi ?
- Thì chuyện bà chị họ tao, cô ả Duyên Na em anh Bình đó. Thiệt khỉ, đậu một lần với tụi mình, nằng nặc đòi vô Saigon học. Vào Dược rớt, cô nàng ghi danh Văn Khoa, học được vài bữa thì nghe bạn bè rủ lên Đà lạt học Kinh tế. Rồi chừ không biết răng cô nàng lại trở về Huế đòi học Luật, nhưng bên Luật đã hết hạn ghi danh từ lâu, báo hại suốt tuần ni anh Bình chạy đôn chạy đáo nhờ mấy người quen nói dùm, không biết có được không.
Tâm trí em chợt bừng lên một tia sáng, hay cô gái đi với Bình hôm kia là Duyên Na ? Em hy vọng, em ao ước như vậy, cho tự ái trong em được thỏa mãn, cho niềm đau trong em được vỗ về.
Trâm Anh mở cặp lấy cuốn vở trả em :
- Anh Bình nói với mi là cho anh xin lỗi mi vì chiều thứ năm anh bận dắt em anh lên trường Luật không đến đón mi được. Trường hợp bất khả kháng, vì người ta hẹn anh sáu giờ chiều hôm đó phải đưa Duyên Na đến để họ trả lời kết quả việc xét đơn ghi danh trễ của cô nàng.
Em ân hận quá, cầm lấy tay Trâm Anh :
- Trâm Anh, anh Bình có giận tao không ?
Trâm Anh bĩu môi :
- Giận chi mà giận, anh lo quớ đuốc lên vì thái độ lạ lùng của mi. Răng ? Chừ hết giận chưa ?
Em cười :
- Giận chi. Tại tao hiểu lầm anh Bình đó.
Trâm Anh véo má em :
- Giải tỏa được nỗi thắc mắc trong lòng rồi hả ? Nì, cái mặt trông phúc hậu rứa mà lại dữ hơn bà chằn lửa, cái mặt ni mà sắp làm chị dâu của tui à, ui cha, buồn năm phút.
Em thẹn thùng đập vào lưng nó :
- Quỉ à, cứ chọc người ta hoài.
- Cầm nì, thôi tao về nghe, chiều ni ráng đi học hí, không có mi tao buồn bắt chết.
Em định tiễn Trâm Anh xuống cầu thang nhưng nó ngăn lại : mi vô nằm nghỉ đi. Em đến bên bàn học, lật cuốn album lên, Bình đang tươi cười nhìn em, em nói nhỏ, Bình ơi, Bình ơi, tha lỗi cho em nghe Bình, em dại khờ và nông nổi quá đi.
Thu Nga đã đi học về :
- Tao nói có sai mô, mi đau như giả đò.
Em ngước lên cười :
- Nhận xét của mi đúng, cho mười sáu điểm trên hai mươi.
Thu Nga ngồi xuống giường :
- Chà. yêu đời dữ ghê ta, cho tao hùn với.
______________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XIV
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét