CHƯƠNG XIV
Sáng chủ nhật, đi lễ xong, em định sang nhà Trâm Anh rủ nó đến thăm Bình. Vừa đến Morin, em gặp Bình đang đứng ở pharmacie đầu đường, xây lưng về phía em. Em tiến lại gần anh, như một linh cảm kỳ diệu, Bình quay lại :
- Kìa Cầm.
Em đứng như chôn chân vào một chỗ, nước mắt rưng rưng :
- Anh Bình.
Bình bước tới :
- Cầm, Cầm còn giận anh đó hả ?
Em lắc đầu nghẹn ngào, nếu không có mọi người xung quanh, có lẽ em đã gục đầu vào vai Bình khóc nức nở.
Lời Bình hỏi vui :
- Cầm hết giận anh rồi hả ?
Em lại gật đầu, cố gắng lắm, em mới nói được :
- Anh Bình tha lỗi cho Cầm.
Bình cười :
- Cầm mô có lỗi chi, lỗi tại anh thất hứa nì, tại anh trêu tức Cầm nì, ai lại không giận được. Thôi nghe, tha cho anh một lần, lần sau anh không dám nữa.
Em bật cười trước cái nghiêng mình dí dỏm của Bình. Bình lại hỏi :
- Cầm đi mô đây?
Em bối rối :
- Buồn quá. Cầm định qua nhà O Phán.
- Cầm ăn sáng chưa, mình qua Thượng Tứ ăn bánh khoái nghe.
Hai đứa đi bên nhau sau hơn một tuần xa vắng. Mấy nhịp cầu Tràng Tiền trắng bạc lấp lánh dưới nắng xuân hồng. Em nhìn xuống sông Hương, mặt nước xanh ngời bập bềnh những đám hoa bèo mầu tím nhạt, bâng khuâng xuôi theo giòng. Mùa Xuân đang êm ả trở về cùng vạn vật, Bình nói với em :
- Tuần sau Cầm nghỉ Tết chưa ?
- Thực tập đã nghỉ rồi, còn vài giờ cours nữa thôi anh. Hy vọng thứ sáu này Cầm vào Đà Nẵng ăn Tết.
Bình dịu dàng :
- Cầm vào Đà Nẵng sớm rứa, ở lại ăn tết với anh vài ngày đã.
Em thẹn thùng :
- Ai cũng về nhà cả, em ở lại răng được, dị chết.
- Tuần sau trường anh tổ chức đêm văn nghệ tất niên, có lửa trại vui lắm, Cầm ở lại dự nghe.
- Để Cầm coi đã.
- Anh tha thiết mời Cầm mà, không có Cầm, chắc anh đắp mền nằm nhà quá.
- Không có Cầm cũng rứa chớ ăn thua chi.
Bình cười :
- Ăn thua lắm chớ, bằng chứng là Cầm giận anh mấy bữa mà anh sụt hết một kilô.
Em nguýt Bình :
- Anh thì giờ mô cũng nịnh Cầm được hết a.
Bình kéo em băng qua đường.
- Nịnh Cầm chớ nịnh ai mà sợ.
Có tiếng gọi em trong đám người chen chân trước nhà sách Ưng Hạ, em thấy Trâm Anh đưa tay vẫy vẫy em, nó hét toáng lên :
- Nguyệt Cầm, anh Bình, Nguyệt Cầm, anh Bình.
Em chạy lại. Bình cau mày bảo em gái:
- Tốp bớt cái miệng lại đi, la to rứa. Trâm Anh đi phố với ai đây ?
Trâm Anh đưa tay chỉ vào trong :
- Chị Duyên Na đang mua sách.
Duyên Na đã ra tới. Cô gái mặc áo len trắng mà em gặp hôm đó có một vẻ đẹp khỏe mạnh, nước da ngăm đen, đôi gò má ửng hồng duyên dáng, nàng nhìn em rồi quay sang Bình nheo mắt cười. Em nóng bừng mặt khi nghe Bình giới thiệu :
- Anh giới thiệu với Duyên Na, đây chị Nguyệt Cầm, người mà anh thường nhắc nhở, và đây là Duyên Na, em ruột của anh, cùng tuổi với Cầm đó.
Duyên Na cầm lấy tay em :
- Chị Nguyệt Cầm dễ thương ghê, nghe anh Bình nhắc mãi, chừ em mới được gặp.
Em nhìn Duyên Na chan chứa cảm tình :
- Nghe Trâm Anh nói Duyên Na đang xin vào Luật, có được không ?
- Trễ hạn quá, may nhờ có mấy người bạn anh Bình giúp, nên em mới được chấp thuận.
- May ghê hí, mình cũng mừng cho Duyên Na.
Bình xen vào :
- Chừ thì quen hết rồi hí, thôi bữa ni anh bao tất cả đi ăn sáng.
Trâm Anh láu táu :
- Hoan hô anh Bình. Em đề nghị đi ăn phở.
Duyên Na góp ý kiến :
- Thôi ăn bún bò đi.
Bình nhìn em :
- Cầm thích ăn chi ?
Em cúi đầu :
- Chi cũng được, tùy anh.
- Tùy anh răng được, anh muốn chiều theo ý thích của Cầm mà.
Trâm Anh nói lớn :
- Mi đòi ăn ngựa Thượng Tứ rút xương đi Cầm, thử coi anh Bình có chiều mi nổi không.
Duyên Na đập Trâm Anh :
- Con khỉ ni hay giỡn lắm.
Hỏi mãi em không nói, Bình bảo :
- Tụi mình đi ăn bánh khoái đi, hồi nãy anh đề nghị và Cầm đã bằng lòng rồi.
Trâm Anh lại chọc :
- Chao ôi, con Cầm bữa ni yểu điệu thục nữ quá ta, rứa mới chết thiên hạ, tội nghiệp anh Bình tui quá.
Ăn sáng xong, Trâm Anh và Duyên Na chia tay em trước Phòng Thông Tin, Bình đưa em về tận nhà O Phán. Trước khi từ giã, Bình nói với em :
- Cầm nhớ khoan vào Đà Nẵng đã nghe, ở lại tối thứ bẩy dự tất niên với anh có cả Trâm Anh và Duyên Na nữa. À, thứ năm nì anh đến đón, dặn trước kẻo Cầm quên.
Em dạ nhỏ rồi chạy vào nhà. Mầu hổ hoàng của khóm hoa trang đầu ngõ bừng thắm sau cơn mưa buổi sáng, lấp lánh trên từng phiến lá ngàn giọt nước trong suốt như thủy tinh phản chiếu ánh mặt trời. Em hát nhỏ : "Dìu nhau đi trên phố vắng, dìu nhau đi trong ánh sáng, dắt hồn về chốn xa vời đời đời... ", em yêu đời, em yêu cảnh vật, em yêu thiết tha những sợi dây tơ hồng vàng óng quấn quít bên bụi chè tàu như một duyên nợ từ tiền kiếp nào xa.
Em đi vòng ra phía sau nhà. O Phán đang ngồi rửa rau, thấy em, O quay vào trong :
- Thảo ơi, con Cầm qua tề.
- O nấu món chi mà hấp dẫn rứa O ? Chị Thục mô rồi O ?
- Con Thục đi với con Nguyệt Minh về dưới Mỹ Lợi a, chắc chiều mới lên. Rứa là bữa ni mi hên đó Cầm, khi sáng đi chợ có tôm tươi rẻ quá, tao mua đồ về làm suông.
Chị Thảo cầm quyển vở đi ra ngồi chỏ hỏ trên phản, nói với mẹ :
- Hên chi mà hên mạ. Con Cầm bữa ni ăn chi cũng không thấy ngon mô.
O Phán ngạc nhiên nhìn em :
- Răng rứa Cầm ? Con đau à ?
Chị Thảo cười :
- Đau bịnh tương tư mà. Hơi mô mạ hỏi.
Em đang rửa chân bên ảng nước, nheo mắt nhìn chị Thảo :
- Sức mấy mà đau tương tư. Bữa ni tôi yêu đời rồi bà ơi.
Chị Thảo vứt quyền vở lên phản, nhảy một bước đến bên em, nhìn chầm chập vào mặt :
- Hai đứa bây hết giận nhau rồi hả ? Kể cho tao nghe đi, "lâm ly bi đát" không?
- Còn lâu, "êm đềm thơ mộng" lắm nì.
O Phán nhìn hai đứa lắc đầu :
- Tụi bây nói lung tung tao không hiểu chi hết.
Chị Thảo ôm lưng mẹ :
- Mạ tra rồi mà hiểu làm chi, chuyện ni cấm bà già trên 50 tuổi mà.
O Phán la :
- Quỉ nờ, khéo đổ rau. Lớn sầm sầm rồi mà vô ý vô tứ.
Em kéo chị Thảo ra ngồi bên tảng đá, dưới gốc bưởi, thì thầm :
- Hai đứa hiểu lầm nhau, chừ thì huề rồi. Chị Thảo, chị nhắm xem ba em có thể chấp nhận Bình không chị ?
- Có thể chứ, Bình đàng hoàng và có tương lai lắm mà. Nhưng theo ý chị thì em cũng nên dẫn Bình lại trình diện với cậu mợ để hợp thức hóa cho rồi, đừng đi chơi lén lút như rứa nữa, không nên.
- Anh Bình cũng muốn vào Đà Nẵng thăm ba me nhiều lần nhưng em không cho. Sớm quá chị ơi, em định thi xong cái dự bị ni đã.
- Ừ, thì tùy em, lo học trước đã.
Em mân mê ngón tay áp út của chị Thảo:
- Bữa ni em giao hẹn với anh Bình rồi, hai đứa gặp nhau mỗi tuần nói chuyện thôi, không đi chơi nữa. Anh Bình cũng phải lo học, rớt kỳ ni dám đi lính lắm.
Tiếng O Phán gọi trên nhà :
- Thảo ơi, bẻ cho mạ mấy cái gai bưởi chưa ?
Chị Thảo đứng dậy phủi quần :
- Chết cha quên – chị dạ lớn – con đem lên ngay đây.
- Bẻ gai làm chi rứa chị ? Lể ốc hả ?
- Con ni hư ăn, ốc mô mà ốc, bẻ gai xâu lỗ tai con Ty Ty cháu bà Thơm.
Em sờ lên tai mình, lỗ xâu lâu ngày không đeo bông gần bít kín, vu vơ nhớ đến một kỷ niệm thật xa vời. Dạo em lên năm, me bàn với ba nhờ O Phán xâu lỗ tai dùm, em khóc suốt một buổi, nhưng me không bỏ ý định. Buổi chiều dắt em xuống nhà O Phán, em đã nằm dài xuống đất định ăn vạ nhưng me đã bế bồng ra xích lô. Trong vòng tay kềm cứng của me, O Phán sai chị Thục ra vườn hái môn ngứa chà nhẹ vào vành tai để làm mất cảm giác đau, xong O Phán lấy gai bưởi đâm vào hai trái tai em, nhưng em vẫn đau và khóc bỏ luôn bữa cơm chiều hôm đó.
Trời đã trưa. Em bước lên nhà trên giúp O Phán bày chén dĩa. Khóm mai vàng cạnh hồ sen đã hé nụ, những nụ hoa to bằng mút ngón tay căng mọng nhựa sống đầu xuân.
- O chưa chặt mai vô chưng à ?
- Còn sớm con. Để khoảng hăm lăm hăm sáu đã. Mai năm ni tốt ghê con hí.
- Dạ, búp to ghê. Chắc chi cũng có bông sáu bảy cánh.
O Phán ngó lên cành mai rực vàng :
- O cũng hy vọng rứa. Năm mới buôn bán phát tài.
Em đến bàn ngồi, chống tay vào cằm, nhìn thơ thẩn ra vườn. Em đang mơ đến một đêm văn nghệ tất niên, có đàn hát tưng bừng, có lửa trại ấm êm và nhất là có một vầng trán rộng dưới mái tóc bồng bềnh như mây trời bâng khuâng lan qua rừng hoa tím.
Tháng 11-71
THÙY AN
Nguồn : http://tuoihoa.hatnang.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét