5
Sau bữa cơm chiều, Mai, Tuấn lén xuống bếp tìm cô Bảy. Thấy không có ai khác, Mai ra hiệu cho Tuấn đến gần cô. Bắt gặp vẻ e dè bí mật của hai cháu, cô Bảy tươi cười hỏi:
- Hai cháu cần gì đó? Lại chuyện gì nữa đây?
- Thưa cô… cháu muốn hỏi…
Tuấn ngập ngừng chưa biết nhập đề cách nào, thì Mai đã cướp lời:
- Dạ, chắc cô biết cuốn sổ đạc điền cất ở đâu phải không?
- Chà, bộ hai cháu muốn đo đất dùm cô chắc!
- Không phải đâu cô, chúng cháu đang chơi ô chữ.
Tuấn nhanh nhẩu giải thích. Rất may cô Bảy không thắc mắc gì, vui vẻ trả lời:
- Sổ đạc điền ở nhà tư làm gì có. Hình như đó là sổ vẽ bản đồ ruộng đất của mỗi vùng. Như nhà mình ở đây thuộc tỉnh Ban Mê Thuột, phải lên tòa hành chánh tỉnh mới có. Muốn gì thì hỏi chú, chú rành mấy chuyện này, còn cô đâu biết gì. Các cháu chơi trò ô chữ tốt lắm, khỏi phá phách ai hết, cô hoan nghênh hết mình.
Tuấn đỏ mặt vì câu nói sau cùng của cô Bảy. Mai lí nhí cám ơn cô rồi lủi ra sau nhà. Thấy không có ai, Mai mới khẽ nói:
- Cô Bảy cho biết cuốn sổ đạc điền ở trong tòa hành chánh tỉnh. Tấm giấy tụi mình đang giữ chính là một tấm bản đồ, có lẽ in từ cuốn sổ đạc điền ra. Mai thấy chuyện khó là làm sao xuống tòa hành chánh tỉnh mà tìm bây giờ.
- Dễ ợt. Chừng nào người lớn có việc xuống tỉnh, tụi mình xin đi theo là xong.
- Hay đó, nhưng Tuấn muốn anh Minh, anh Danh dẫn vô tìm hay sao? Hai ông tướng đó sẽ đặt nghi vấn ngay cho coi. Mình tìm cách đến tòa hành chánh tỉnh không cho ai biết mới được.
Tuấn cho là phải. Hai anh em quyết định chờ cơ hội thực hiện ý định.
Vừa bước vào nhà, hai đứa chợt giật mình vì tiếng kính bể, rồi tiếng Danh vang lên:
- Tại cậu đó, cậu đụng vào tay tớ.
Minh cãi lại:
- Tại cậu chứ, tớ đâu có cầm búa.
Ngay lúc đó, chú Bảy chạy lại coi.
- Sao? Có bị đứt tay đứt chân gì không hai cháu?
- Dạ không.
- Thế thì không sao! Mai hai cháu xuống tỉnh mua cho chú tấm kính khác lắp vào.
Mai kéo Tuấn lên lầu, khẽ bảo:
- Nghe chưa, ngày mai hai “tướng lớn” xuống tỉnh, tụi mình phải xin đi theo mới được.
- Nhưng Mai mới nói là…
- Đúng rồi! Trong khi hai “tướng” mua hàng, tụi mình sẽ lẻn đến tòa hành chánh xem một chút. Như vậy còn khuya “hai tướng” mới để ý.
Tuấn do dự:
- Lỡ chú Bảy còn phạt tụi mình thì sao?
- Cứ yên trí. Việc ấy để Mai lo cho…
*
Sáng hôm sau, trong khi Minh, Danh đang ghi chép những thứ cần phải mua, Tuấn nóng lòng chờ vẫn không thấy Mai xin phép đi. Ngay lúc đó Xuân ở đâu đi tới, vẻ mặt tươi cười:
- Má em bằng lòng rồi, chị Mai ơi.
Bấy giờ Tuấn mới biết Mai thật khôn, biết lợi dụng cả Xuân.
Mai hớn hở hỏi:
- Chúng mình cùng đi cả hả Xuân?
Cô Bảy bước ra dặn dò:
- Được rồi, cả các cháu cùng đi. Nhưng nhớ một điều là phải coi chừng đừng nghịch ngợm gì hết. Dân vùng này không thích người lạ tới ở đây. Mình mới tới phải gắng giữ gìn, đừng để họ có dịp phê bình mình nghe chưa?
Mai nhanh nhẹn trả lời:
- Dạ, chúng cháu hứa sẽ vâng lời cô.
Trại Bích Câu không xa tỉnh Ban Mê Thuột là bao. Xuống một cái dốc, rồi đi một quãng đường nữa là đã thấy mấy căn nhà đầu tỉnh. Tuy gần, nhưng đường núi quanh co, cũng phải mất cả tiếng đồng hồ mới tới. Minh, Danh dẫn đầu đám trẻ. Vừa đi, hai anh vừa bàn tán về thái độ của dân vùng này đối với người lạ. Minh cắt nghĩa:
- Chú Bảy nói cho mình biết tại sao rồi. Thái độ đó cũng như một truyền thống còn sót lại từ hồi xa xưa. Tuy thế, còn khó gột rửa hơn là phải bỏ một tục lệ kỳ quái.
Danh không chịu:
- Tại sao cùng là người với nhau mà họ lại có thái độ kỳ quặc như vậy?
- Muốn hiểu, mình phải trở lại thời xa xưa. Vào thời kỳ mà rừng núi kể như giang sơn riêng biệt của các sắc dân Thượng. Người Thượng tự do sinh sống trong mỗi vùng dành cho sắc tộc của mình. Nhưng từ ngày có bóng dáng người Kinh lên đây khai khẩn, người Thượng không còn được tự do như xưa nữa., nghĩa là họ mất dần quyền làm chủ núi rừng.
- À tớ hiểu rồi. Người Kinh lên đây chiếm đất khai phá. Quyền lợi của người Thượng bị đe dọa, họ phản ứng lại chứ gì?
- Đúng rồi, vì thế trước kia mình thường được nghe kể những chuyện đụng chạm giữa Kinh-Thượng, nhưng ngày nay hết rồi. Thái độ không chấp nhận người lạ biến mất dần nơi người Thượng. Nhưng một điều lạ là thái độ đó lại đâm rễ sang nhóm người Kinh. Nhóm người Kinh thiểu số đó không muốn có người lạ đến tranh giành khai thác với họ. Tóm lại, mọi sự khởi đầu cũng chỉ vì quyền lợi sau này. Nó như bệnh di truyền, truyền lại cho con cháu.
Danh kết luận:
- Tớ vừa nghĩ, biết đâu mấy con bò của chú Bảy bị thương bữa trước cũng vì lý do sâu xa đó. Gia đình chú Bảy mới tới vùng này chưa được bao lâu mà.
- Dám lắm, nhưng đó chỉ là giả thuyết, phần tụi mình là phải tìm ra sự thật.
Mai, Xuân và Tuấn đi sau, lâu lâu ba anh em dừng lại hái hoa rừng. Vừa thấy một cánh hoa đẹp, Xuân chạy lên trước để hái. Chẳng may đạp nhằm phải cái gai, Xuân đứng lại nhăn nhó. Minh, Danh vội chạy đến, thấy chân của Xuân bị đâm chảy máu, ngần ngại chưa biết tính sao. Xuân nói:
- Các anh đi đi, để mặc em về nhà một mình cũng được.
Minh do dự, xem đồng hồ. Nếu leo lên trại Bích Câu, rồi lại xuống tỉnh, chắc khi về trễ mất. Minh hỏi lại Xuân:
- Nhưng Xuân có chắc không cần ai giúp không?
Mai xen vào:
- Thôi để em về trại với Xuân, em không đi nữa.
Bản tính dễ cảm, thương người đã vượt trên quyền lợi riêng. Mai rất muốn ra tỉnh nhưng nhìn gương mặt thiểu não của Xuân, Mai không đành lòng.
- Tuấn cũng về với Xuân cho vui. Mai với Tuấn làm cái kiệu bằng tay rồi khiêng Xuân. Như vậy Xuân bớt đau.
Nói là làm, Mai, Tuấn khiêng Xuân trên tay vừa đi vừa nói chuyện cho Xuân quên chỗ chân đau.
Một lát sau ba em đã về tới trại. Cô Bảy cảm động thấy các cháu tận tình với Xuân. Để bù lại cuộc đi chơi hụt, cô nhờ Mai, Tuấn mang trứng lên chòi của cai Bần. Cô dặn:
- Các cháu cứ thẳng đường mòn ở sau nhà, tới căn nhà nhỏ đầu tiên ở mé tay trái. Đấy là nhà của cai Bần. Nếu ông ta không có nhà các cháu cứ để giỏ trứng ở cửa rồi ngày mai hãy lên lấy tiền.
Mai mừng rỡ xách giỏ trứng ra đi. Tuấn chần chừ hỏi:
- Anh cất cái bản đồ ở nhà nghe, vì mình đâu có ra tỉnh nữa.
- Cứ mang đi, lên núi mình càng tự do coi lại cho kỹ.
- Ừ nhỉ.
Tuấn nhìn em trìu mến. Hai anh em nắm tay nhau tung tăng đi về phía nhà cai Bần.
6
Mai, Tuấn tìm thấy cái chòi cai Bần một cách dễ dàng. Cai Bần không có trong chòi. Tuấn để giỏ trứng ở trước cửa, rồi cả hai trở lại đường cũ. Thấy còn sớm, Mai bảo anh:
- Tụi mình đi một vòng núi xem sao?
- Còn tấm bản đồ?
- Không bay mất đâu mà sợ, lát nữa coi cũng được mà!
Hai anh em dắt nhau đi dưới những hàng cây lưa thưa mọc bên sườn núi. Mỗi khi gặp hoa rừng, Mai dừng lại hái. Đi mãi, đi mãi, hai anh em chỉ thấy màu xanh của lá rừng, tuyệt nhiên không có một bóng người. Thấy đi đã khá xa, Tuấn giục Mai trở về.
Đang đi, Mai chợt dừng lại. Từ lùm cây trước mặt, một bóng người xuất hiện. Người đàn ông bước ra thấy hai đứa trẻ cũng lộ vẻ ngạc nhiên. Người đàn ông ấy không ai xa lạ hơn là ông Thanh Quí, chủ biệt thự Tùng Lâm. Mai, Tuấn chưa hề gặp ông bao giờ.
- Chào hai cháu, hai cháu làm gì ở đây? Hai cháu ở bên trại Bích Câu phải không? Còn bác ở biệt thự Tùng Lâm ngay bên trại của các cháu đó.
Tuấn ấp úng trả lời:
- Dạ… phải.
Mai thúc cùi chỏ ra hiệu Tuấn phải coi chừng. Nhưng ông Thanh Quí gật gù tiếp:
- Thật xui cho ông Bảy, đàn bò của ông chẳng hiểu vì sao mà hầu hết đều bị thương.
Tuấn bỡ ngỡ hỏi lại:
- Thưa ông, mấy con bò của chú cháu bị thương à!
Ông Thanh Quí nhíu mày:
- Thế chú Bảy các cháu không nói gì à? Cả mấy anh lớn cũng vậy sao? Kỳ thật!
Mai, Tuấn không hiểu tại sao người lớn lại giấu hai em chuyện này.
- Thôi, chào hai cháu, bác phải về. Khi nào rảnh các cháu qua nhà bác chơi, bác ở có một mình nên hơi buồn.
Ông chợt nhận thấy hai đứa trẻ nhìn nhau như dò hỏi, thắc mắc điều gì. Ông hỏi:
- Các cháu có cần gì không? Muốn gì bác sẽ giúp cho… hay tiện đây các cháu xuống tỉnh chơi với bác cho vui. Đi xe hơi nên mau lắm.
Mai còn do dự:
- Dạ thưa bác, đi bằng xe hơi ạ?
- Chứ sao. Các cháu không biết con đường nhựa từ nhà bác dẫn tới lộ chính ra tỉnh hay sao? Nào, các cháu có đi không?
- Cám ơn bác, bác tốt quá, nhưng…
- Không nhưng gì hết, đi xe hơi đâu có mệt gì! Đây ra tỉnh mất chừng mười phút chứ bao nhiêu.
Tuấn khẽ nói nhỏ vào tai Mai:
- Đi đi, tụi mình xin vào tòa hành chánh không ai biết đâu.
Mai chỉ chờ có thế, vội nói:
- Dạ, chúng cháu sẽ đi với bác. Độ nửa giờ thôi nghe bác!
- Được rồi, chỉ nửa giờ thôi mà.
Mai, Tuấn theo ông Thanh Quí vào biệt thự Tùng Lâm. Bên trong bày biện bàn ghế một cách sơ sài. Hình như chủ nhân không để ý đến cách xếp đặt trong nhà bao nhiêu.
Ông Thanh Quí lái chiếc xe con cóc ra trước nhà. Hai anh em leo lên ngồi ở băng sau. Chiếc xe còn mới nên chạy lẹ, lao đi vùn vụt. Cây hai bên đường cứ lui dần lui dần. Thoắt một chốc, chiếc xe đã ra tới đầu tỉnh. Mai, Tuấn thầm mong đừng gặp hai anh Minh, Danh. Ông Thanh Quí quay lại hỏi:
- Hai cháu muốn đi chơi đâu nào? Vào chợ nghe?
- Dạ, bác cho chúng cháu ghé vào tòa hành chánh tỉnh, chúng cháu muốn xem cuốn sổ đạc điền.
Tuấn thấy mình lỡ lời, nhưng ông Thanh quí không để ý.
- Thế hả? Bác cũng vô đó có chút việc cần.
Chiếc xe vừa ngừng lại, hai đứa nhìn trước nhìn sau quan sát xem có bóng người quen nào không. Yên trí không có ai, hai anh em chạy vội vào trong tòa hành chánh. Ông Thanh Quí ì ạch theo sau.
Thấy hai đứa nhỏ, người nữ nhân viên đứng sau quầy hỏi:
- Hai em muốn hỏi gì?
Mai chỉ ông Thanh Quí:
- Xin bác hỏi trước.
Ông Thanh Quí do dự, thoáng chút bối rối:
- Các cháu hỏi trước đi, bác còn nhiều giờ mà.
Mai đành phải xin xem cuốn sổ đạc điền.
- Cuốn sổ đó to lắm, cô bé ơi.
Ông Thanh Quí nhanh nhẹn đỡ lời:
- Để tôi giúp các cháu. Nào, các cháu muốn xem gì nào?
Người nữ nhân viên quay vào mang ra một cuốn sổ to. Mai đọc lẹ mấy hàng chữ lớn bên ngoài bìa: “Sổ đạc điền tỉnh Ban Mê Thuột và các vùng phụ cận”.
Người giữ sổ lại hỏi:
- Các em muốn tìm khu nào, hay vùng nào?
Mai nhìn Tuấn bối rối. Cả hai vì mải để ý đến mấy chữ “sổ đạc điền” nên quên không nhớ hai tiếng Khu, Lủ mà các em cho là tiếng Thượng.
Cuối cùng Tuấn phải lấy tấm bản đồ ra coi lại. Mai cố nhớ khu BC, Lủ 26. Tuấn cất ngay tấm bản đồ vào túi cố tránh cặp mắt tò mò của ông Thanh Quí.
- Dạ khu BC.
Lô mấy nữa, nói luôn đi em, để chị tìm cho lẹ.
Mai mới vỡ lẽ, chữ mà các em đọc là “Lủ” vì nét mực mờ lại là chữ “lô”. Mai trả lời ngay không chút đắn đo:
- Lô 26.
Cô gái vừa tìm vừa lẩm bẩm:
- Khu BC… Lô 26. Đây rồi. Khu này gần đất của ông phải không ạ?
Ông Thanh Quí gật đầu. Cô gái lại chỉ mấy chỗ đánh dấu đâu là biệt thự Tùng Lâm, đâu là trại Bích Câu. Cô ra vẻ thành thạo:
- Nếu tôi không lầm thì lô 26 này thuộc trại Bích Câu. Chỗ này mấy con bò của ông già Hách đã…
Cô im bặt như ngại ngùng điều gì, không dám nói tiếp. Ông Thanh Quí mỉm cười như không để ý. Ông tiếp lời một cách tự nhiên:
- Chỗ này là chỗ mấy con bò của lão Hách đã chết vì chứng đầy hơi phải không?
Cô gái chớp chớp mắt rồi nhìn đi chỗ khác như tránh nói tiếp câu chuyện. Mai không hiểu tại sao cô có vẻ e ngại đến thế. Mai, Tuấn nhìn kỹ lô 26. Thật đúng y như hình vẽ trong tấm bản đồ hai anh em tìm được. Chỉ thiếu có mỗi hình chữ nhật nho nhỏ. Mai, Tuấn mừng rỡ vì biết thêm tấm bản đồ của hai em vẽ khu bãi cỏ ở gần trại. Hy vọng tràn trề sẽ tìm được điều bí mật một cách dễ dàng.
Mai cám ơn cô gái rồi đi ra gần cửa chờ ông Thanh Quí. Ông này dừng lại hỏi thăm mấy nhân viên về vấn đề mua bán đất. Câu chuyện xem ra không có gì quan trọng lắm. Năm phút sau ông đã quay ra.
Vừa ra tới cửa, Mai kéo Tuấn lùi lại đứng núp sau cánh cửa, thì thầm:
- Anh Minh với anh Danh đang vô tiệm tạp hóa đằng kia! Hú hồn, chút xíu nữa thì lộ rồi.
Ông Thanh Quí như không để ý đến cử chỉ của hai đứa nhỏ. Chờ chúng lên xe rồi ông rồ máy chạy ngay.
- Các cháu thấy chưa, đâu có lâu lắc gì!
Mai mỉm cười nhìn Tuấn lộ vẻ bằng lòng.
- Hai cháu hình như thích chơi bản đồ lắm phải không? Như vậy thật tốt. Đối với lứa tuổi của các cháu, đó là một trò chơi lành mạnh và bổ ích nữa.
Ngừng lại một chút để lấy hơi, ông tiếp:
- Bác có nhiều bản đồ vùng này đẹp lắm. Về nhà bác sẽ cho các cháu coi.
Chiếc xe ngừng lại trong sân biệt thự. Mai ghé vào tai anh khẽ nói:
- Mai nghĩ chắc chú Bảy lầm rồi, ông Thanh Quí tốt lắm đấy chứ?
Ông Thanh Quí dẫn anh em Mai vào căn phòng kê bàn làm việc của ông. Ông lôi ra một lô bàn đồ sặc sỡ nhiều màu. Lựa một tấm thật đẹp, ông vừa chỉ từng điểm một vừa giảng giải:
- Đây là bản đồ vùng Ban Mê Thuột. Các cháu thấy không, toàn là đồi núi. Trại Bích Câu ở chỗ này, còn biệt thự chúng ta đang đứng ở ngay đây này.
Mai, Tuấn say sưa ngắm tấm bản đồ xanh đỏ trông rất đẹp mắt.
- Tấm này đẹp hơn tấm của các cháu nhiều phải không? Nó còn mới nguyên vì ít khi bác dùng tới.
Tuấn đứng sau lưng ông Thanh Quí, lơ đễnh đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Cậu giật mình vì chợt thấy cánh cửa ở cuối phòng vụt mở rồi đóng lại ngay. Trong bóng tối sau cánh cửa vừa hé mở, một người có mái tóc bạc dài, bồng bềnh như ông già bí mật đêm nào ở sân sau trại. Tuấn lặng người lẩm bẩm:
- Không lẽ…
Xem tiếp CHƯƠNG 7, 8
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét