V
Tiếng sủa của con Vện làm Việt giựt mình tỉnh giấc. Trời đã sáng tỏ. Ánh nắng chiếu qua cửa số hắt vào tận chỗ đôi bạn nằm. Khôi và Việt nhỏm dậy cùng một trật, hấp him cặp mắt nhìn quanh, chưa nhớ ra được mình đã nằm ngủ ở nơi nào. Con Vện đứng rình gần cửa đang gầm gừ, vểnh tai nghe ngóng... Có tiếng chân đang bước lại gần.
Đôi bạn nhìn nhau. lấm lét tìm nơi định trốn, nhưng túp lều nhỏ bé chỉ có một lối ra vào duy nhất. Còn đang lúng túng thì tiếng chân đã tới gần. Cánh cửa đột mở... rồi một giọng kinh ngạc thốt lên:
- Ủa!
Trên ngưỡng cửa hiện ra một cô gái, tròn trĩnh, tóc buộc cao sau ót, trên tay bồng con mèo tam thể, đang mở to mắt nhìn Khôi, Việt.
- Các anh làm gì ở đây?
Khôi, Việt cũng bỡ ngỡ nhìn lại chưa biết trả lời ra sao. Giọng nói của cô gái có vẻ giận dữ nhưng dáng điệu của cô ta thì lại không làm đôi bạn hoảng sợ chút nào. Cô bé hằn học nói:
- Đây là nhà riêng của tôi, hẳn các anh cũng thấy tấm biển đề bên ngoài "cấm vào" chứ!
Khôi ấp úng đáp:
- Tại trời tối quá nên chúng tôi không thấy biển cấm.
- Mặc dầu, đó không phải là một cái cớ để tự do vào nhà người ta. Các anh ra khỏi đây mau!
Giữa lúc ấy, con Vện đã thấy con mèo tam thể của cô gái. Nó nhảy lên sủa gâu gâu. Con mèo gừ lại lông dựng đứng, và đưa chân ra định cào, Việt vội nắm lấy con Vện.
Cô gái nói:
- Các anh đem ngay cả con chó này đi. Nếu không tôi thả Mãnh Hổ của tôi ra, nó sẽ cào cho chó các anh sứt mõm bây giờ.
Việt tức quá, đáp:
- Cứ thử thả ra coi!
Cô gái bình tĩnh bảo:
- Con mèo của tôi dữ lắm.
Và vuốt ve nó cô bé âu yếm nói:
- Có phải thế không, Mãnh Hổ?
Hình như cô bé đã quên vừa đuổi hai anh con trai ra cửa. Cô tò mò nhìn Khôi, Việt:
- Con chó của các anh tên gì?
Việt đáp:
- Nó tên Vện.
Cô bé bĩu môi:
- Vện ! Tên gì nghe kỳ cục!
- Cũng không kỳ cục bằng gọi con mèo là Mãnh Hổ.
Không phản kháng lại lời Việt, cô bé nhìn Khôi hỏi:
- Các anh tới đây làm gì?
Khôi phân trần:
- Chúng tôi qua đây, mệt quá, nên vào ngủ nhờ một lúc. Chúng tôi không xâm phạm gì tới đồ đạc trong nhà, chỉ nằm ngủ dưới đất.
Được thể, Khôi tiếp:
- Cô nghĩ coi, chúng tôi đuổi bắt, theo dõi suốt đêm một tên tù vượt ngục.
Im lặng suy nghĩ, rồi cô bé ngửng lên:
- Nói dóc!
Khôi quả quyết:
- Thật mà!
- Các anh chỉ có tài nói láo, vì mã các anh mà dám đuổi bắt ai! Các anh chỉ là hai cậu học sinh...
Thấy Khôi, Việt đỏ mặt - có lẽ vì tức tối - cô bé cười tiếp:
- Các anh đừng bày đặt chuyện lố bịch. Cứ nom các anh cũng đủ biết các anh chỉ là hai học sinh trốn nhà đi chơi. Đúng thế không?
Khôi, Việt lại đứng im. Trốn nhà thì không. Nhưng nói dối dì Hạnh thì có. Nên cả hai anh em đều ngẩn mặt bối rối. Cô bé nói giọng chắc nịch:
- Thế rồi các anh tự do vào đây nằm ngủ, không có phép của chủ nhà. Các anh còn bịa ra câu chuyện đi theo dõi một tên tù vượt ngục.
Việt cải chính:
- Chúng tôi chưa rõ hắn là ai, nhưng có thể là một tên gian manh lợi hại vì hắn đã đến chỗ lò gạch để lấy mảnh giấy bí mật của đồng bọn để lại.
Lần đầu tiên cô bé có vẻ tin lời. Có lẽ dáng điệu Việt nom đáng tin cậy hơn Khôi. Cô bé ngồi xuống ghế, ôm con mèo trên lòng:
- Các anh thử thuật lại đầu đuôi câu chuyện coi có đáng tin không đã.
Việt liền thuật lại từ lúc về nghỉ hè ở nhà dì Hạnh, đang buồn không có bạn thì Khôi trên Sài Gòn xuống chơi, rồi nói dối dì Hạnh xin đi cắm trại để ra rình ngoài lò gạch đổ. Tiếp đó Khôi tả lại cuộc theo dõi người lạ như thế nào, cuộc đụng độ giữa anh với hắn mà cục u ở trên trán còn làm chứng rõ rệt.
Khi đôi bạn thuật xong, cô bé vui vẻ dịu ngọt hơn trước. Tuy không nói ra, song đã có vẻ tin là câu chuyện có thực.
Được biết tên của đôi bạn, người tên Khôi, người tên Việt, cô cũng niềm nở cho họ biết tên mình là Bạch Liên, con một đại điền chủ giàu có nhất vùng.
Bạch Liên nói:
- Khu đất có chiếc lò gạch đổ mà các anh nói đó có thể là một phần đất của ba tôi vì ba tôi có rất nhiều tài sản ở vùng này.
Khôi lúc ấy đã lấy lại được tự chủ, ranh mãnh hỏi:
- Và chắc cũng có nhiều thức ăn nữa chứ.
Bạch Liên mở to đôi mắt:
- Có chứ, tôi có bao giờ bị thiếu ăn đâu!
Khôi cười tiếp:
- Cô không thiếu, nhưng hiện thời chúng tôi thiếu. Vì mải theo dõi người lạ, nên chúng tôi đã nhịn đói cả hai ngày nay rồi.
Điều ấy Khôi có hơi nói láo thật. Nhưng Bạch Liên lại tin ngay. Cô đứng lên nói:
- Chà, như vậy chịu sao nổi! Để Liên chạy về nhà kiếm có thức ăn gì ăn sẽ đem ra đây liền. Liên sẽ đem cả thuốc cho Khôi đắp lên trán nữa. Trong khi chờ đợi, các anh không được ra khỏi đây. Các anh có thể yên chí không sợ bị ai thấy, vì chẳng ai dám vào đây, nếu tôi chưa cho phép!
Nói đoạn, Bạch Liên ôm mèo rời khỏi túp lều.
Đôi bạn nháy nhau mỉm cười, Khôi nói:
- Bồ coi, mình gặp may quá xá!
Việt cũng gật đầu:
- Bạch Liên khá thật, không đáng ghét như nhiều cô gái khác.
*
Chừng nửa giờ sau Bạch Liên xách tới một lẵng thức ăn, vui vẻ nói:
- Liên về nhà, xin chị bếp được những thức này.
Cô bé lôi trong lẵng ra một đùi thịt gà, mấy đôi lạp xưởng, vài ổ bánh mì, một ít trái cây tươi và ba chai nước ngọt. Vừa bày lên bàn Bạch Liên vừa liến láu nói:
- Liên định xin thêm ít đồ hộp nữa nhưng sợ nặng quá mang không nổi. Liệu chừng này các anh ăn đủ chưa?
Việt nhìn các món ăn với đôi mắt háu đói gật đầu đáp:
- Cả Liên ăn nữa cũng vừa!
Liên không từ chối, ngồi xuống ghế cùng ăn. Bữa ăn vui vẻ như một cuộc cắm trại thật.
Ăn xong, Khôi trở lại vấn đề:
- Nào bây giờ chúng mình bàn tính xem làm cách nào đến được bến Ba Cây.
Bạch Liên nói:
- Dễ lắm. Các anh cứ việc theo con đường đất này thẳng lên con đường đá, rẽ qua tay phải, rồi cứ thế đi thẳng sẽ tới.
- Có xa lắm không?
- Cũng khá xa. Nếu đi xe hơi thì chẳng mấy chốc. Nhưng lấy đâu ra xe bây giờ. Với lại ai lái cho mà đi. Anh Khôi đã biết lái xe chưa?
Khôi hít không khí, cười ngượng:
- Tôi chưa lái xe hơi bao giờ. Nhưng nếu có, chắc lái cũng được!
Bạch Liên cười khúc khích:
- Lại dóc rồi! Các anh chưa đến tuổi lái xe hơi nhé!
Việt thở dài:
- Uổng quá, giá Việt đem theo xe gắn máy thì hay biết mấy! Đành lại cuốc bộ vậy thôi.
Khôi tiếp:
- Cuốc bộ cũng được. Chúng ta cần phải có mặt ở bến Ba Cây khi tên tù vượt ngục xuống tàu Hồng Hải.
Bạch Liên hỏi:
- Rồi các anh làm gì?
- Chúng tôi sẽ theo hắn xuống tàu, báo cho thủy thủ trên tàu biết để bắt giữ hắn lại, và đem nộp cho nhà chức trách.
Bạch Liên đưa ra một nhận xét:
- Nếu vậy, chính các anh sẽ bị họ bắt giữ, có khi họ sẽ ném các anh xuống biển cũng nên, vì con tàu chở hắn đi phải được đồng bọn xếp đặt trước rồi.
Khôi đỏ mặt ngồi im. Anh đã quên mất điểm đó. Bạch Liên tiếp:
- Chỉ còn một cách, theo ý Liên, là khi thấy hắn xuống tàu rồi thì các anh phi báo ngay cho cảnh sát địa phương chận bắt hắn lại.
Khôi lắc đầu:
- Không chắc gì họ sẽ tin mình!
- Đúng thế. Họ sẽ không tin các anh vì câu chuyện của các anh khó tin quá.
Suy nghĩ một chặp, Việt bàn:
- Giả như khi hắn xuống tàu rồi, chiếc Hồng Hải rời bến ra đến cửa biển, mà chúng ta gặp được một tàu tuần tiễu của Hải quân thì hay biết mấy! Nếu được chúng ta báo cho họ biết chắc họ sẽ chận lại ngay...
Khôi hớn hở cướp lời:
- Ý kiến hay! Khi ấy chúng ta sẽ đánh điện cho họ biết...
Bạch Liên hỏi:
- Các anh đánh điện bằng cách nào?
Khôi gãi đầu bối rối:
- Ừ nhỉ! Để nghĩ lại coi đã...
Bạch Liên tiếp:
- Không cần nghĩ ngợi gì hết, Liên cũng có cách đây rồi. Cậu của Liên là một sĩ quan cao cấp trong Hải quân. Khi các anh đi rồi, Liên sẽ nói lại với ba, xin ba đưa Liên về Sài Gòn tìm cậu nhờ cậu can thiệp.
- Nhỡ ba và cậu Liên không tin?
- Có thể các ông cho là chuyện bày đặt của trẻ con. Nhưng Liên sẽ cố nài nỉ cậu. Dù sao cũng phải cứu hai anh, bởi vì... bề nào các anh cũng đã mạo hiểm xuống chiếc tàu bí mật kia rồi.
Việt nhìn Bạch Liên với đôi mắt mến phục. Từ trước đến nay Việt chưa gặp người bạn gái nào thông minh đáng mến như thế.
Kế hoạch đã được ấn định thế rồi, Khôi, Việt liền sửa soạn lên đường. Bạch Liên cũng chạy về nhà, đem ra ít đồ hộp xếp vào ba lô của Khôi, và móc túi lấy thêm ít chục bạc lẻ, bảo:
- Các anh giữ lấy mà dùng. Liên ở nhà không cần tiền, nhưng các anh đi đường chắc phải cần đến.
Bạch Liên tiễn đôi bạn một quãng đường ngắn. Trước khi trở về nhà, cô bé còn đứng lại giơ tay vẫy chào tạm biệt, trong lúc Khôi, Việt tiến sâu trên đường mạo hiểm.
VI
Gần chiều, Khôi, Việt mới tới bến Ba Cây. Theo lời chỉ dẫn của Bạch Liên, đôi bạn cứ theo con đường đá tiến bước.
Trời nắng chói chang, ánh lửa mặt trời thiêu nóng con đường dài xa tắp. Con Vện tung tăng chạy trước, sục sạo vào các bụi cây ven đường đùa rỡn; thỉnh thoảng nó đứng lại, sủa bâng quơ bóng một nông phu đương lom khom dưới ruộng hoặc nghếch mõm nhìn một chiếc xe chất đầy hàng hóa, tung bụi vượt qua.
Không ai để ý đến Khôi, Việt. Dưới con mắt của những người chất phác nơi thôn dã đang cặm cụi với công việc đồng áng, đôi bạn chỉ là hai cậu học sinh đi cắm trại trong dịp nghỉ hè.
Hai anh em lầm lũi tiến bước. Tuy mỏi mệt, mồ hôi ra ướt đẫm áo, nhưng ý định theo đuổi người lạ làm Khôi, Việt thêm hăng hái. Nhìn bóng mình đổ dài trên mặt đường, rồi nhạt dần đi theo ánh nắng mỗi lúc một tàn úa, Khôi Việt càng quyết tâm mong ngóng tới địa điểm đã định. Xẩm chiều cả hai đều khoan khoái thấy bến Ba Cây hiện ra trước mắt.
Quang cảnh ở đây vừa là một làng chài lưới vừa là một bến chợ với dãy phố khá sầm uất.
Lúc Khôi, Việt tới nơi, cảnh nhộn nhịp của bến Ba Cây đã tàn theo ánh hoàng hôn. Chợ trên bến đã vắng người. Trong chợ chỉ còn lại ngổn ngang những chiếc sọt đựng trái cây, những chiếc sảo dính đầy vẩy cá. Mùi tanh tưởi xông lên, hòa lẫn với mùi thơm của trái ngọt trong vùng đem tới, chờ bốc xuống thuyền để vận tải đi nơi khác. Dưới bến mặt nước phản chiếu nền trời ửng tím, soi bóng những con thuyền đậu san sát ven bờ.
Cảnh chợ chiều hôm, cảnh sông nước với những con thuyền soi bóng trong ánh tà dương làm Việt nhớ đến những đoạn văn, những hình ảnh đẹp trong sách vở. Đứng trước cảnh thực, đẹp như một bức tranh vẻ, Việt đâm ra mơ mộng, muốn nổi máu giang hồ. Anh ước ao sau này sẽ hiến mình cho Hải Quân để thoả chí tang bồng hồ thỉ.
Khôi không bận tâm đến cảnh vật chung quanh, cũng không có cảm xúc như Việt. Anh băn khoăn suy tính tìm phương cách hành động.
Nhìn dãy thuyền đậu dưới bến, Khôi thầm bảo Việt:
- Trước hết chúng ta phải xem ở đây có chiếc tàu hay chiếc thuyền nào mang tên Hồng Hải không đã.
Việt trở lại thực tại, nhớ đến mục đích hai anh em đang theo đuổi, hồi hộp nhìn quanh. Nhưng Việt không tìm thấy chiếc tàu, thuyền nào mang tên Hồng Hải cả.
Xa xa về phía cuối bến sông, một người dân chài đang ngồi vá lưới. Khôi bảo bạn:
- Cậu chờ tớ ở đây nhé, để tớ lại đằng kia hỏi thăm xem sao.
Rồi lấy dáng điệu tự nhiên, Khôi lững thững đi xuôi về cuối bến, trong lúc Việt ngồi nghỉ với con Vện trên một cuộn dây thừng.
Sau một hồi trò chuyện với ông chài vá lưới, Khôi trở lại, chán nản bảo Việt:
- Tớ vừa được tin chiếc Hồng Hải không còn ở đây nữa. Nó đã rời bến cách đây hai ngày! Không ai biết nó đi đâu cả.
Việt ngẩng mặt nhìn bạn. Khôi hỏi:
- Việt có nhớ chắc hôm nay là ngày mấy không?
- Thì đúng là ngày 27, ngày đã ghi trên mảnh giấy!
Đôi bạn thân nhìn nhau. Mặt trời đã chìm khuất phía chân mây, chỉ còn ửng lên một vệt sáng vàng yếu ớt. Ngày 27 sắp tàn. Khôi gãi đầu lẩm bẩm:
- Hỏng rồi, Việt ạ! Thế là bọn mình lại lỡ tàu lần nữa.
Buồn bã, đôi bạn dắt nhau lang thang vào trong phố. Cả hai đều chán nản, và cùng chua chát nhận thấy nỗi khó khăn khi vào việc.
Khôi bàn:
- Chúng mình nên dạo quanh phố một lát. Đứng thơ thẩn ở đây sợ người ta để ý.
Việt cảm thấy mỏi mệt. Con Vện cũng vậy. Lưỡi nó thè dài, ngồi thở hồng hộc. Việt phải tìm một sợi dây buộc vào cổ nó lôi đi.
Qua dãy phố duy nhất day mặt ra chợ, loáng thoáng có vài cửa hàng tạp hoá còn mở cửa, đôi bạn dắt nhau vào con đường hẹp tìm chỗ ngồi nghỉ.
Khôi bàn :
- Chúng ta ngồi đây đợi đến tối sẽ trở ra bến. Biết đâu chiếc Hồng Hải không lợi dụng đêm tối mới quay lại để đón tên tù?
Việt nêu một ý kiến:
- Nhưng nhỡ tên tù không ra thẳng bến vì sợ lộ liễu quá thì sao? Có thể khi tới đây, hắn nhận được mật tin đổi địa điểm khác rồi. Như thế chúng ta còn biết đâu dò tìm nữa!
Khôi thở dài:
- Thì đành chịu! Chúng mình gặp vận xui, còn biết làm sao bây giờ.
Ngồi chờ suốt ruột, Khôi lại kéo tay bạn đứng lên.
- Chúng mình đi chơi một lát nữa, xem tình hình ở đây ra sao đi.
Việt uể oải theo bạn. Con Vện cũng miễn cưỡng vì bị lôi cổ kéo đi. Bến Ba Cây không rộng lớn lắm, lèo tèo có một phố chính gần chợ, với vài ba ngõ ngang thưa thớt ít ngôi nhà của các gia đình chài lưới. Đêm đã xuống. Đường phố vắng teo không một bóng người.
Mảnh trăng thượng tuần như một chiếc lưỡi liềm treo lơ lửng trên nền trời, giãi sáng lờ mờ trên dãy phố buồn hiu.
Việt bàn:
- Có lẽ chúng mình nên trở ra bến tìm một chỗ nào thật kín ngồi đợi thì hơn. Mỗi đứa chúng mình chia nhau ngủ một lúc.
Vừa dứt lời, chợt nghe con Vện gầm gừ kéo mạnh sợi dây trong tay Việt. Ngạc nhiên về thái độ của con vật, Việt cố gắng giữ nó lại. Nhưng Việt cũng vừa trông thấy một bóng người thấp thoáng phía trước mặt. Dưới ánh trăng Việt nhận ra hình dáng vạm vỡ, cao lớn của người lạ.
Anh nắm vội tay Khôi:
- Kìa hắn đó.
- Ừ, có lẽ đúng hắn rồi.
Bóng người không thấy Khôi, Việt. Hắn rảo bước vào một con đường hẹp. Bước chân của hắn rất êm, nhẹ nhành không gây tiếng động.
Đôi bạn không bỏ lỡ cơ hội. Con Vện đã nhận ra người lạ, kéo mạnh dây đi trước.
Việt cũng quên cả mỏi mệt. Còn Khôi, anh đúng là một thợ săn đang theo đuổi con mồi. Cả hai nhón gót theo sát bóng lạ, vừa lẩn mình vào các bóng cây. Không bao lâu bến BA CÂY đã khuất phía sau lưng. Khôi, Việt theo dõi người lạ tiến sâu vào một con đường mới gập ghềnh hiểm trở. Con đường nhỏ quanh co uốn khúc khi lên cồn, khi xuống bãi, để rồi tới một đường hẻm khác tun hút giữa hai vách núi.
Mảnh trăng lưỡi liền đã lên cao. Xa xa có tiếng sóng vỗ rì rào rồi một vùng nước long lanh ánh bạc hiện ra.
Bóng lạ vẫn rảo bước. Thỉnh thoảng hắn ngừng lại nghe ngóng, và nhớn nhác nhìn quanh. Khôi luôn luôn dè chừng, hễ thấy bóng đen dừng bước anh lại thụt lui ngăn Việt và con Vện đứng lại. Những lúc ấy tim Khôi đập mạnh. Ý nghĩ bị người lạ bắt gặp và phải xung đột với hắn giữa cảnh hoang liêu trong đêm tối làm Khôi hoảng sợ.
Một lần nữa bóng đen lại ngừng bước, đứng sững giữa đường như đang tìm phương hướng. Hắn tiến lên vài bước, trèo qua một mô đất rồi biến mất dạng. Đứng nép bên vệ đường, lưng áp vào vách núi, Khôi, Việt lắng chờ xem hắn định làm gì. Nhưng không thấy hắn trở lại. Chỉ nghe có tiếng chân trượt dốc, chạy huỳnh huỵch một quãng ngắn rồi im. Văng vẳng chỉ nghe có tiếng sóng vỗ, mơ hồ ở tận đằng xa. Khôi dè dặt bò lên:
- Chắc hắn tìm được lối xa sông rồi. Chúng mình thử trèo lên chỗ hắn vừa mất hút xem sao.
Việt làm theo lời bạn. Mô đất giúp đôi bạn vượt sang một triền núi dốc. Đứng ở đây có thể ngó thấy một giải nước mênh mông lượn khúc ở dưới. Chân núi như bị dòng nước xén thành vách thẳng đứng.
Khôi nói:
- Có lẽ đây là khúc sông đổ ra biển Việt ạ.
Việt thì thào đáp lại:
- Ừ. Nhưng hắn đâu rồi?
Không thấy bóng người lạ đâu cả. Cũng không nghe tiếng động khả nghi nào. Việt có cảm tưởng như bóng hắn bỗng dưng tan biến dưới ánh trăng. Khôi nằm ép người xuống trườn đi một quãng, Việt nắm cổ con Vện trườn theo sau. Cũng may con Vện không còn hơi sức để cắn nữa. Hoặc có lẽ nó cũng hiểu không nên gây tiếng động trong trường hợp này. Trườn người xuống núi là một việc hết sức khó khăn trong đêm tối, và còn nguy hiểm nữa. Việt nắm chân Khôi kéo lại:
- Không thể mạo hiểm cách này được Khôi ạ. Nhỡ lăn cổ xuống vực thì chết mất xác!
Khôi ngỏng đầu quan sát:
- Nếu vậy chỉ còn một cách: trở xuống con đường cũ, rồi đi vòng đến mé bờ sông. Như vậy chắc xa lắm, và có thể chúng ta bị lạc mất hướng của hắn.
Việt lẩm bẩm:
- Lạ thật, hắn biến đi đằng nào mà nhanh thế. Sườn núi không có bụi cây mỏm đá nào, không biết hắn ẩn vào đâu?
Đôi bạn lồm cồm đứng lên, chính giữa lúc ấy bỗng xảy ra một sự lạ. Khi Việt vừa buông tay nắm cổ con Vện, anh bỗng bị nó lôi mạnh suýt ngã chúi người đi. Việt vội gò dây kéo lại. Sợi dây căng thẳng lôi con Vện ở dưới một hố sâu lên. Lấy làm lạ, Việt tiến lại xem xét chỗ con Vện vừa nhoài xuống và thốt kêu:
- Ồ!
Khôi hỏi:
- Gì thế Việt?
- Có một lối đi, đào trũng vào sườn núi Khôi ạ. Hình như hồi nãy hắn biến vào con đường này.
Khôi trở lại gần bạn.
- Đúng rồi! Thế mà từ nãy tới giờ chúng mình không tìm ra nhỉ. Để tớ dò xem lối xuống ở khoảng nào.
Cầm thõng chiếc gậy, Khôi lê ngược lên phía trên, Việt nhìn theo thấy bóng bạn mất hút vào khoảng trũng đen ngòm ngoằn ngoèo như một xác rắn khổng lồ nằm theo sườn núi. Anh hoảng hốt gọi:
- Khôi! Khôi!
Có tiếng Khôi trả lời:
- Tớ đây! Tìm được lối xuống rồi! Cậu lại phía đằng này đi.
Việt lần theo tiếng nói của bạn. Lối xuống có từng nấc thoai thoải chỉ vừa một người đi. Khôi cầm gậy để dò đường đi trước. Việt kéo con Vện theo sau. Hình như đây là một vết sụt của núi, nẻ ra thành kẽ sâu, hoặc có lẽ là do dòng nước chảy xói về mùa mưa đào lõm xuống. Lợi dụng vết trũng thiên nhiên này, người ta đã biến nó thành con đường mòn, sửa lại từng quãng có bậc xuống cho dễ đi. Việt có cảm tưởng như đang đi sâu vào một đường hầm lộ thiên, có chỗ ngửng nhìn lên thấy lờ mờ ánh trăng, vạch một vệt sáng dài trên đầu, nhưng phía dưới chỗ mình đang đi, thì đen tối thăm thẳm đến kinh sợ. Nhờ chiếc gậy, Khôi chập chững dẫn đầu. Dần dần đôi bạn tới một khoảng đường trống trải hơn. Việt tưởng như mình vừa chui từ lòng đất ra và điều làm Việt sửng sốt, anh thấy xa xa hình như có le lói ánh đèn.
Việt nhìn sững ánh đèn chập chờn đó, và chỉ cho bạn thấy. Khôi gật đầu:
- Cậu tinh mắt đấy. Nếu có ánh đèn chắc phải có gì ở chỗ ấy. Chúng mình đến thẳng đó coi.
Ánh đèn mỗi lúc một thêm rõ, chiếu từ trong một căn nhà dựa lưng bên triền núi. Đôi bạn thận trọng bò sát lại gần. Ghé mắt nhìn vào thấy bên trong có một người đàn ông đang ngồi trên chiếc thùng gỗ, lặng lẽ hút thuốc.
________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG VII, VIII
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét