III
Ngay chiều hôm đó Khôi và Việt được dì Hạnh cho đi cắm trại. Đôi bạn thu xếp ít vật dụng cần thiết cho vào ba lô của Khôi rồi lên đường.
Dì Hạnh hẳn không ngờ đôi bạn đang dấn mình vào một cuộc mạo hiểm. Khi cho phép Khôi Việt đi cắm trại, dì tưởng hai người sẽ đến họp đoàn vui chơi với các hướng đạo sinh khác. Nếu biết hai người đến cắm trại ở chỗ lò gạch đổ, chắc không khi nào dì cho phép.
Đôi bạn cũng biết như vậy, nên khi ra khỏi cổng ấp cả hai làm bộ vui vẻ lên đường. Thật ra, đi bên cạnh Khôi, Việt hết sức vui mừng. Nét mặt Việt rạng rỡ, nói cười luôn miệng. Vừa khỏi cổng ấp, mới khuất sau hàng dừa, Khôi đã kéo tay bạn đứng lại:
- Chúng mình chưa nên đến thẳng chỗ lò gạch, vì hãy còn sớm, Việt có biết chỗ nào kín đáo không?
- Để làm gì?
- Để ngồi chờ cho trời chạng vạng tối hãy đi. Như vậy không ai thấy chúng mình vào trong lò.
Việt chỉ một lùm cây gần khu vườn rau của thím Hai Hòa.
- Chúng mình tới chỗ có lùm cây kia!
Trời lúc ấy đã xế chiều. Ánh nắng tàn úa nhuộm vàng trên các ngọn cây. Những người làm ruộng đã lục tục gọi nhau trở về. Đôi bạn tiến thẳng lại chỗ lùm cây ngồi đợi. Khôi duỗi thẳng hai chân lên cỏ, móc túi lấy gói kẹo cao su.
Hai anh em vừa chia nhau thanh kẹo, chợt có tiếng sột soạt ở sau lưng. Giật mình quay lại, Việt bỗng kêu:
- Ồ, con Vện.
Con Vện nhảy đến bên cạnh Việt ve vẩy đuôi.
Khôi cau mày hỏi:
- Con chó nào thế Việt?
- Việt không biết!
- Thế tại sao cậu lại biết tên nó, và hình như nó cũng có vẻ quen cậu?
- Tớ đặt tên cho nó đấy chứ. Có lẽ nó là một con chó hoang, vì Việt thấy nó lang thang mọi chỗ.
- Nếu vậy, phải đuổi nó đi, không có lát nữa, nó theo bọn mình thì hỏng cả việc!
Việt nhặt hòn đất ném con chó, bảo:
- Thôi, đi chỗ khác đi mày!
Nhưng Vện tránh khỏi, nhặt lấy hòn đất, hí hửng đem lại cho Việt. Khôi buột miệng khen:
- Ồ, con chó khôn nhỉ!
Việt bàn:
- Hay chúng mình cứ cho nó theo. Biết đâu, nó không giúp mình được việc?
- Tùy Việt, nhưng cậu phải canh chừng nó đấy nhé!
Việt gật đầu:
- Được rồi. Nhưng liệu đã đi được chưa?
Khôi nhìn ra cánh đồng thấy vắng hết bóng người, ra dấu bảo Việt sửa soạn:
- Đi thôi Việt! Mặt trời đã lặn rồi.
Cả bọn -- Nghĩa là Khôi, Việt thêm con chó, đến chỗ lò gạch đổ thì trời sập tối. Nhìn trước sau, cả ba chui vào trong, tìm một chỗ thật kín ngồi đợi. Con Vện hình như đoán biết sắp được dự vào một việc gì quan trọng sẽ xảy ra nên nó ngồi yên lặng giữa hai người. Bóng tối dâng lên mỗi lúc một dày đặc. Đôi bạn không còn nhìn thấy mặt nhau. Gió đêm nổi lên, lùa vào trong lò nghe vi vu ghê rợn, hòa lẫn với tiếng côn trùng rỉ rả.
Việt thấy giây phút chờ đợi dài vô tả và bóng tối giữa nơi đồng không quạnh quẽ thật đáng sợ. Tự nhiên, người Việt sởn gai ốc, tim đập mạnh và hơi thở dồn dập.
Khôi thò tay sang nắm lấy tay bạn thì thào:
- Cậu có sợ không?
Việt thì thào đáp lại:
- Không! Nhưng Việt thấy hồi hộp lạ. Liệu "hắn" đã sắp đến chưa?
Khôi nắm chặt thêm tay bạn:
- Cứ bình tĩnh Việt ạ. Khôi đoán nếu hắn có đến, cũng phải quá nửa đêm.
- Ngộ nhỡ đêm nay hắn không đến?
- Thì đến đêm mai hắn cũng phải đến. Việt quên là mảnh giấy mà hai người lạ mặt gài lại đây cho hắn, hẹn đến ngày 27 tháng 7 đấy thôi. Hắn không thể đến sau ngày ấy được.
Im lặng. Một lát sau, Khôi lại nghe Việt thì thào :
- Khôi này !
- Cậu bảo gì ?
- Tớ nghĩ : hay hắn là một tên loạn tặc được đồng bọn tổ chức cho trốn rồi đem đi ?
- Chưa biết ! Nhưng nếu đúng như Việt đoán thì chúng mình lại càng không nên nản chí. Phải vững tâm chờ xem hành động của hắn. Việt có thể chịu đựng như thế này suốt đêm nay không ?
- Được!
Khôi đưa thêm cho Việt một thanh kẹo:
- Này, nhai đi cho đỡ sốt ruột. Nếu có mỏi quá tựa lưng vào vách mà nghĩ. Đừng có ngủ đấy nhé.
- Cứ yên chí!
Đêm mỗi lúc một khuya. Con Vện ghếch mõm lên đùi Việt nằm không cựa quậy. Có lẽ nó đã ngủ, Việt đặt một tay lên đầu nó vuốt nhè nhẹ rồi Việt cũng thiếp đi lúc nào không hay.
Bỗng con Vện nhỏm người lên, gừ gừ nghe ngóng. Cử động của nó làm Việt bừng tỉnh. Anh vội ấn nó vào lòng giữ nó nằm im, rồi quờ tay sang lưng bạn. Khôi như cũng vừa mới thiếp đi, giật mình nói qua hơi thở:
- Có tớ đây!
- Cậu có nghe thấy gì không?
- Có, hình như hắn đang đến.
Có tiếng động ở bên ngoài. Một đám gạch vụn bị dẫm lên nghe lạo xạo. Việt thấy toàn thân tê cứng, cổ họng như nghẹt lại, tim đập mạnh tưởng muốn vỡ lồng ngực. Tuy nhiên Việt cũng còn tỉnh táo nhận định rõ bước chân đi. Hắn đã bước vào trong lò. Hắn thở hổn hển như vừa chạy một quãng đường dài. Hắn bật lên một que diêm. Ánh lửa đầu ngọn diêm lóe sáng trong khoảng tối âm u. Bóng hắn hiện ra, cao lớn, chập chờn trên vách. Con Vện run rẩy chỉ muốn nhảy chồm ra, nhưng Việt cố gắng ôm chặt lấy nó. Sát cạnh Việt, lom khom sau đống gạch vụn, Khôi đang chăm chú theo dõi từng cử chỉ của người lạ.
Khoảng khắc kéo dài chỉ vừa bằng một que diêm đốt cháy. Ánh diêm vừa tắt, thì bóng đen cũng đã tìm được mảnh giấy, và bước trở ra ngoài.
Việt bàng hoàng như vừa qua một giấc mộng. Tai Việt chợt nghe có tiếng Khôi dặn khẽ:
- Chờ một lát nữa rồi cậu bò ra ngó chừng xem hắn đi về ngả nào. Tớ khoác ba lô xong sẽ ra ngay.
Việt chờ vài phút, ôm con Vện bò ra. Tới cửa lò, Việt vội thụt trở lại. Bóng người đàn ông chỉ cách Việt có một quãng ngắn.
Dưới vòm trời le lói ánh sao, Việt nom rõ bóng hắn đứng sừng sững giữa cánh đồng như đang tìm phương hướng để đi.
IV
Đứng lưỡng lự một lát, bóng đen bước xuống một bờ ruộng. Vừa lúc ấy, Việt cũng nghe thấy hơi thở của Khôi bên cạnh. Nắm tay bạn, Việt bảo:
- Hắn đi về ngả này.
Khôi quan sát cánh đồng nói:
- Khoan đã, Việt ạ. Chúng mình phải ý tứ kẻo hắn thấy chúng ta theo sau.
Hai anh em chọn một ngả đường khác dài hơn nhưng có thể lẩn vào các bóng cây, mà vẫn theo dõi được người lạ đi tắt trên bờ ruộng. Để đuổi cho kịp, đôi bạn vừa ẩn vừa chạy. Cuộc chạy đuổi như thế trong đêm khuya, dưới một vòm trời lấp lánh ánh sao làm Việt hứng khởi. Cả con Vện cũng vậy, bị nằm ép từ chiều trong lò gạch, giờ được thả ra, nó nhởn nhơ theo chân đôi bạn. Mới đầu nó ngoan ngoãn chạy theo. Nhưng mới được nửa đường như bị kích thích bỗng nhiên nó sủa ầm lên, rồi phóng mình ra giữa cánh đồng.
Khôi, Việt đang mải theo dõi người lạ, không kịp ngăn nó lại.
Dưới đồng, bóng đen đã nghe tiếng con Vện sủa. Hắn đứng lại, ngơ ngác nhìn quanh. Thấy con Vện phóng tới, hắn tưởng nó là một loại chó trinh sát, được thả ra để lùng bắt phạm nhân nên hắn co chân đá hất con vật đi, rồi hốt hoảng bỏ chạy. Một thoáng hắn đã lên tới đường đất, lách mình vào hàng rào.
Khôi, Việt hấp tấp đuổi theo. Chỗ người lạ chui vào là một vườn rau. Dì Hạnh vẫn thường căn dặn hai người không bao giờ nên phạm vào vườn rau của người khác. Mỗi luống rau là bao nhiêu công lao cực nhọc của người làm vườn. Nhưng bóng đen trong lúc chạy trốn đã giẫm bừa lên. Con Vện vẫn đuổi sát đằng sau, cắn nhăng nhẳng. Khôi, Việt chẳng kịp cân nhắc cũng ùa theo.
Có lẽ bóng đen cũng đã thấy Khôi, Việt. Khi vượt khỏi vườn rau, hắn có ngoái cổ lại nhìn.
Việt thấy bóng hắn cao lớn, vạm vỡ, nên hoảng sợ, chùn bước lại. Nhưng Khôi vẫn thản nhiên giục bạn:
- Hắn biết có người đuổi theo rồi Việt ạ. Chúng mình phải chạy nhanh mới kịp.
Khỏi mảnh vườn, qua một khu đất trống, đến một rừng cây, bóng đen mất hút vào. Khôi, Việt lưỡng lự dừng lại ở bên ngoài. Rừng cây đen ngòm và yên lặng.
Con Vện cũng đã im bặt tiếng sủa. Đôi bạn im lìm nghe ngóng, nhưng không nghe thấy tiếng động nào, tuy biết bóng đen cũng chỉ ẩn nấp đâu đây. Cảnh vật như chìm đắm trong đêm khuya đen tối.
Khôi thì thào bảo bạn:
- Chắc hắn nấp một chỗ để rình mình.
Việt hỏi:
- Còn con Vện, nó đâu rồi?
Khôi không trả lời. Đôi bạn nhìn nhau lo sợ. Nếu con Vện không cắn nữa, chắc nó đã bị bóng đen siết chặt, hoặc đã giết chết rồi. Ý nghĩ ấy làm Việt hoảng hốt. Trong phút kinh hoàng, Việt bỗng kêu thất thanh:
- Vện! Vện!
Tiếng kêu của Việt vang dội vào khu rừng. Có tiếng quẫy động trả lời. Con chó tuy không sủa được, nhưng nghe tiếng Việt gọi đã vùng vẫy ở một khoảng gần đây. Quên mọi nguy hiểm, Việt liều lĩnh xông vào chỗ có tiếng động. Trong đêm tối, những thân cây trở nên những bóng hình ma quái, và rừng cây giữa đêm khuya là một nơi đầy hãi hùng kinh dị. Nhưng Việt chỉ nghĩ đến con Vện, cứ tiến bừa. Việt bị vấp vào những cành cây thấp, và chân vướng vào những bụi gai. Chợt có tiếng rít đau đớn của con Vện rồi Việt thấy nó chạy quẩn vào chân. Mừng rỡ, Việt cúi xuống ôm lấy nó, trong lúc anh nghe có tiếng chân chạy huỳnh huỵch. Có lẽ bóng đen đã để sổng con Vện, và bỏ trốn. Việt không còn nghĩ đến bóng đen nữa. Con Vện đang run rẩy, rên rỉ trong tay Việt. Anh lần trở ra ngồi xuống vệ cỏ, vuốt ve dỗ dành nó.
Khôi đã đi đâu mất dạng. Con Vện hồi lại rất chóng, đã truồi xuống ve vẩy đuôi bên cạnh Việt.
Lúc ấy Việt lại băn khoăn về Khôi. Việt chắc Khôi đang tiếp tục theo dõi tên tù. Khôi không bao giờ chùn bước khi đã theo đuổi một việc gì.
Ngồi một mình với con Vện ở ven rừng, Việt thấy hồi hộp như khi ngồi trong lò gạch, cố gắng chờ đợi và ước mong Khôi sớm trở về.
Khá lâu Việt mới nghe tiếng Khôi gọi:
- Việt, Việt, cậu ở đâu thế?
Việt bật đứng lên, mừng rỡ:
- Đây, tớ đây cơ!
Trong bóng tối Việt lờ mờ thấy Khôi loạng choạng tiến lại cạnh mình rồi lả người nằm vật xuống cỏ, hổn hển nói:
- Tớ theo hắn không được, hắn "chuồn" mất rồi! Cậu có làm sao không?
- Không, tớ cứu được con Vện. Tí nữa thì nó bị hắn bóp chết.
Khôi càu nhàu:
- Tức thật! Tớ đã theo sát được hắn và đánh nhau với hắn.
- Thật à!
- Ừ! Khi cậu sục vào tìm con Vện, tớ vòng lại mé bên kia rừng và bắt gặp hắn chạy ra. Lúc hắn qua chỗ tớ nấp, sẵn có gậy trong tay, tớ phang hắn một cái. Hắn loạng choạng, nhưng cũng phản ứng mau lẹ, hắn vụt lại tớ một gậy vào trán.
- Đau không?
- Kha khá! Bị một gậy vào đầu, tớ choáng váng ngã xuống đất, nên không rõ hắn chạy đâu mất.
Việt sờ lên trán Khôi, thấy một cục u lớn. Anh hổ thẹn bảo bạn:
- Đáng lẽ Việt phải ở bên cạnh Khôi mới phải. Có hai người chắc hắn không làm gì được.
Khôi đáp:
- Không sao, Việt cần phải cứu con Vện.
Nhìn lên nền trời, lúc ấy ánh sao đã tắt, Khôi tiếp:
- Tớ mệt quá, muốn ngủ một giấc. Trời cũng sáng rồi đấy.
- Tớ cũng thế, vừa mệt, vừa đói. Con Vện chắc cũng vậy.
Khôi đứng lên:
- Nếu vậy ta đi thôi.
Việt đứng lên theo:
- Nhưng còn tên tù?
- Ồ, cứ yên chí. Chúng mình hãy kiếm chỗ nằm nghỉ một lúc chờ sáng, rồi kiếm thức gì lót bụng cái đã. Xong xuôi ta mới đi lùng hắn ở bến BA CÂY, Việt quên là chúng mình đã biết chỗ hắn tới rồi à!
Đôi bạn ra khỏi rừng cây, đi vào một con đường đất nhỏ.
Khôi nói:
- Con đường nhó này chắc sẽ đưa chúng mình đến một chỗ nào đó. Nghỉ ngơi ăn uống xong, chúng ta tìm lối tắt đến bến BA CÂY.
Con đường ngoằn ngoèo qua một cánh đồng. Chân trời bắt đầu hửng sáng thì đôi bạn đến trước một vườn cây rậm rạp. Vẫn theo con đường nhỏ, Khôi, Việt tiến vào và thấy có túp lều xinh xắn ẩn dưới một vòm cây. Trong lều không có người nhưng có bàn ghế trang hoàng đẹp đẽ.
Đôi bạn nhìn nhau bỡ ngỡ. Khôi nói:
- Lạ nhỉ! Một túp lều không có người ở mà đẹp quá xá.
Việt bàn:
- Cứ thử vào xem?
Bên trong tất cả đều sạch sẽ, ngăn nắp. Nền đất lót bằng gạch hoa hẳn hoi, và chung quanh vách gỗ, sơn màu xanh dịu, có treo cả tranh ảnh. Lều rộng bằng một căn phòng nhỏ kê vỏn vẹn bộ bàn ghế đan bằng mây, bé bỏng như một bộ đồ chơi.
Khôi kéo một chiếc ghế ngồi, gật gù:
- Xinh thật.
Việt cười khoái trá:
- Tiện cho tụi mình ghê, chắc túp lều này dựng lên cho trẻ con chơi.
Khôi ngả ba lô xuống nền gạch, bảo bạn:
- Thôi, nằm xuống ngủ một giấc đã. Mọi việc rồi sẽ hay.
Và, chẳng mấy chốc đôi bạn đã ngáy khò khò...
______________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG V, VI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét