Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

CHƯƠNG 6_PHƯỢNG

ĐỂ THAY ĐOẠN KẾT

- Những dòng nhật ký của Đăng. 

Ngày… 

Ra đơn vị rồi đây. Từ trước, còn ở trong quân trường, mình chưa biết thế nào là đời lính. Đời lính ở những ngày tháng dân sự của mình được nhìn qua một khía cạnh hoàn toàn lệch lạc đi. Bây giờ thật sự nhập cuộc, mình mới hiểu thế nào là người lính, những chịu đựng và thua thiệt. Buổi chiều ở đây thật buồn. Nhìn đâu đâu mình cũng chỉ thấy rừng là rừng, không một bóng người. Hoang vu không thể tưởng. Nghe nhớ ngày nào còn ở Sàigòn những lần đứng nấp dưới gốc cây xa xa nhìn người yêu bước lên xe hơi của người khác ra về giờ tan học. Phượng ơi ! Sao em xa vời vợi khỏi tầm tay.. Nhiều khi anh muốn làm một cuộc hoại thân nhưng anh còn phải có bổn phận với Tổ quốc. Chiều ở đây buồn quá Phượng ơi ! Anh nhớ Phượng. Bây giờ Phượng đang làm gì ? Tất cả chỉ còn là kỷ niệm phải không hở Phượng ? Một mai khi em bước lên xe hoa, làm sao em hiểu được anh đang mòn mỏi trông theo. 

Ngày… 

Hồi sáng này, người yêu của thằng Tuấn lặn lội lên thăm nó. Mình buồn thật nhiều. Cô bé có dáng vóc hao hao giống Phượng. Nhìn chúng nó hạnh phúc mình mới hiểu thế nào là bạc phước. Sao đời mình từ lúc nhỏ đến giờ chưa khi nào có được một niềm vui trọn vẹn. Khi mình thương Phượng, mình đã ngỡ mình tìm được cho đời một lẽ sống, nhưng không phải vậy. Tất cả đều chối bỏ mình. Hầu như không một ai chịu chấp nhận mình vào đời sống cả. 

Ngày… 

Đêm nay đi kích đêm ở ven rừng. Tối quá đi mất, cây ngàn ngàn che lấp cả ánh trăng thượng tuần bắt đầu ló dạng. Bóng tối là một lợi khí của kẻ săn và là điểm yếu của con mồi. Mình làm sao biết được, trong những cụm lá hiền lành kia sẽ bất thần nhô ra những mũi súng. Và đùng một cái, là mạng sống của mình không còn. Nhưng khi mình đang gian lao, là mình đã góp một phần không nhỏ cho bình yên của Phượng nơi thị thành. Phượng ơi, sao bất cứ lúc nào anh cũng nghĩ đến Phượng. Một cử chỉ, một lời nói, cái gì cũng nhắc anh nhớ Phượng. 

Ngày… 

Hôm nay mệt trong người quá. Thằng Tuấn lại bày đặt đè mình ra cạo gió. Gớm, con trai cỡ như mình mà gió máy thì ăn nhằm gì đâu, không biết giờ này Phượng đang làm gì nhỉ ? Thật là vô vọng cho mình khi mãi đi tìm tình yêu theo ảo tưởng.. Nhưng biết làm sao được Phượng ơi ! Giúp anh đi bé. 

Bây giờ chắc bé đã học xong rồi và đã đi ngủ. Anh nghĩ thế, chúc bé hãy ngủ thật ngoan để ngày mai còn đến trường ganh đua với bè bạn. 

Ngày… 

Tự dưng nghĩ đến những ngày đi dạy thực tập. Dáng Phượng ngồi hiền ngoan. Thật khổ, sao mình cứ nhớ cô bé hoài thế này. Không biết có bao giờ Phượng hiểu tâm sự mình không ? Thật là chuyện thần thoại tưởng tượng. Chiều mai lại có cuộc hành quân lớn đây. Tối nay viết cho Phượng để ngày mai đi chắc bận nhiều lắm. Không hiểu mỗi trưa tan trường Phượng nhờ ai đưa đón đây ? Mình bạc phước thật, nhưng lúc nào mình cũng cầu mong cho Phượng hưởng được mọi sự may mắn và hạnh phúc. 

Làm sao để Phượng hiểu được là cho dù Phượng có yêu ai đi nữa, mong Phượng sẽ tìm được kẻ chân thành. Đời lừa lọc quá nhiều mà Phượng chỉ là con nai tơ. Đời nhiều cạm bẫy quá và Phượng sẽ dễ dàng vấp ngã. Mong sao cho Phượng không bao giờ phải khóc bởi dở dang và nghiệt ngã. Đêm nay mình đốt đèn cầy viết. Cuộc hành quân ngày mai sẽ cam go lắm đây. Viết một lần rồi biết đâu ngày mai mình không viết được nữa ? Ừ nhỉ, biết đâu đấy. 

Mà thôi, chỉ nghĩ quẩn nghĩ quanh. Chắc bây giờ Phượng ngủ rồi. Hai giờ sáng rồi mà. 

Có bao giờ trong giấc mơ Phượng thấy được mình không nhỉ ? Chắc là chẳng bao giờ, vì mình có khi nào là hình ảnh được Phượng nghĩ đến bao giờ đâu. Phải không hả cô bé, cô bé nho nhỏ của tôi mỗi chiều tan trường áo trắng bay tung trong gió. Mái trường xưa cũ, và mái tóc Phượng dài. Hình ảnh cây phượng đỏ già nua như gắn liền với hình ảnh ngôi trường và hình ảnh Phượng của anh… 

Thôi ngủ ngon nhé Phượng. Mai anh sẽ viết tiếp. 

. . . . . . . . . . . . 

Nhưng cuốn nhật ký dành cho Vũ thị Liên Phượng sẽ không bao giờ được viết tiếp, bởi vì chuẩn uý Đặng ngữ Đăng đã ra đi vĩnh viễn trong cuộc hành quân hôm sau. 

THỤY Ý
______________________________________________________________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét