Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2015

CHƯƠNG 12_MÂY TRÊN ĐỈNH NÚI

12

Một tuần lễ sau, em được bác Phú cho về nhà. Tuy vết thương chưa lành hẳn, nhưng em đã có thể đứng dậy và bước những bước chậm được. Khi em vịn vào vai Nguyệt Hồng để bước, cô bé cười phô hai chiếc răng khểnh dễ thương: 

- Sơn ơi, rứa là mi sắp đi học được rồi, tao mừng quá. 

Chị Vân đang gọt “Bôm” cho em ăn, nói với Nguyệt Hồng: 

- Trông như vậy chứ Xuân Sơn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa mới đến trường lại được.

Nguyệt Hồng xịu mặt xuống: 

- Rứa hả chị ? Trời ơi, con Xuân Sơn mà cứ nghỉ học hoài, em buồn bắt chết. 

Em sung sướng lặng ngắm hai người. Nguyệt Hồng bây giờ có vẻ mến chị Vân lắm chứ không có thái độ khinh rẻ như trước nữa. Những ngày em nằm ở bệnh viện, Nguyệt Hồng có đến thăm em mấy lần và gặp chị Vân ở đó, chính giọng nói hiền lành, cử chị dịu dàng của chị Vân đã xóa tan cái ác cảm trong lòng Nguyệt Hồng, cô bé bảo em: 

- Chị Vân của mi dễ thương ghê hí.

Em nguýt nó: 

- Rứa mà bữa trước, mi xúi tao đừng giao thiệp với chị Vân, xấu chưa ? 

Nguyệt Hồng hơi mắc cỡ: 

- Ai mà biết, tao chưa hề tiếp xúc với chị Vân, lại nghe lời đồn đại xấu xa.

Em dí tay vào trán nó: 

- Từ nay, cấm mi nói xấu chị Vân của tao nữa đó.

- Ừ, dĩ nhiên, tao còn mê chị Vân của mi là đằng khác.

Bây giờ chị Vân và Nguyệt Hồng đã hoàn toàn thông cảm nhau, còn chị Nhật Hương nữa, thế nào rồi em cũng sẽ đóng vai “sứ giả hòa bình” để nối lại tình bạn giữa hai chị, lan man suy nghĩ đến ngày vui đó em có cảm tưởng như mình đang mọc cánh bay giữa trời ngàn hoa. 

Và ngày vui đó đã đến trong một buổi sáng chủ nhật đẹp trời. Để mừng ngày em thoát qua tai nạn, ba me tổ chức một buổi tiệc đãi em cùng những người thân thiết do em chọn và tự tay viết thiệp mời. Em bảo me: 

- Con chỉ mời bốn người thôi me.

Me âu yếm: 

- Ít rứa, me cho phép con mời cả lớp của con đó.

- Thôi me, ồn ào lắm, con chỉ muốn mời những người con thương thôi.

Me mỉm cười hỏi: 

- Ai ? Ai con thương mô ? Nói me nghe coi.

Em với tay lên bàn lấy cây viết và xấp giấy mời: 

- Con sẽ mời bốn người thôi: Bà Yvonne Ngọc, chị Vân, Nguyệt Hồng và chị Nhật Hương. 

Bé Tuấn đang xếp chiếc thuyền bằng giấy, nheo mắt nhìn em: 

- Bộ chị không mời em hả ? 

Em chu môi: 

- Dẹp mi qua một bên. 

Me trổ tài biểu diễn món ăn Huế. Vú Thoan đi chợ từ ngày hôm trước và thức ăn tươi chất đầy tủ lạnh. Me làm giấm nuốt và đổ bánh khoái, mùi xào nấu từ bếp bay ra thơm phức. 

Ba bước vào nhà tay ôm bó hoa hồng thật lớn: 

- Tuấn ơi, tới giúp ba cắm hoa vào bình.

Em đang ngồi trên ghế fauteuil, nhỏm dậy: 

- Ba để con cắm cho.

Ba khoát tay: 

- Chân con còn yếu, để bé Tuấn nó làm cũng được.

Trông thằng bé lăng xăng, em chọc: 

- Thằng Tuấn chỉ biết ăn thôi ba, ba để nó làm coi chừng bể dĩa, à quên, bể bình hoa.

Bé Tuấn đỏ mặt: 

- Chị Sơn khinh em ghê, để rồi chị coi, em cắm hoa ác lắm.

Ba cười: 

- Ai biểu con cắm hoa mô, ba chỉ nhờ con đem bình hoa thay nước và vứt hoa cũ đi thôi.

Em chỉ tay vào má kêu lên: 

- Dị chưa, rứa mà tưởng bở, mi mà cắm hoa thì chỉ có… ai ngắm ? Đố mi đó.

- Ai ? 

- Mọi cà răng căng tai.

Bé Tuấn dậm chân xuống đất: 

- Ba tề, ngó chị Sơn chọc con tề.

Ba cười theo em: 

- Chị Sơn chọc con nhiều chừng mô là chị Sơn thương con chừng đó.

Bé Tuấn ngúng nguẩy: 

- Thôi thương cái kiểu đó con không ham.

Rồi bé nhìn qua cửa sổ: 

- A, chị Vân qua.

Em rộn rã giục ba ra mở cửa. Chị Vân theo mẹ bước vào nhà, trên tay ôm một gói lớn bao giấy hoa. Ba gật đầu chào bà Yvonne Ngọc: 

- Hân hạnh được biết bà.

- Chào ông, cháu Sơn cũng thường nhắc đến ông bà luôn. 

Chị Vân đến bên em: 

- Sao ? Em thấy trong người thế nào ? Có khỏe không ? 

- Dạ, em bớt nhiều rồi. Chân em không còn thấy đau nữa.

- Em đi đã thường chưa ? 

- Dạ, em đi được rồi nhưng còn run run.

Chị Vân bẹo má em: 

- Chắc tại chân còn yếu, em đừng nên đi nhiều nghe.

- Dạ. 

Ba chế nước mời bà Yvonne: 

- Bà ngồi chơi, để tôi gọi nhà tôi ra.

- Dạ được, ông cho tự nhiên.

Ba đi ra nhà sau, bà Yvonne lại gần em: 

- Nghe Bạch Vân nói cháu bị tai nạn, bác cũng muốn qua thăm cháu lắm, nhưng bác ngại một điều… Cháu đừng buồn bác nghe.

Em đỡ lời: 

- Dạ cháu mô dám, cháu hiểu bác lắm, cháu yêu kính bác cũng như chị Vân yêu kính bác vậy, cháu không buồn bác mô.

Bà Yvonne siết vai em: 

- Cháu là một cô bé rất ngoan. 

Nguyệt Hồng xô cửa bước vào như một cánh én: 

- Sơn ơi, Sơn ơi.

Em vẫn ngồi yên trên ghế: 

- Tao đây nì. Chị Nhật Hương mô ? 

- Chị đang khóa xe.

Nguyệt Hồng để cái hộp lớn lên bàn: 

- Tuấn, ra sau nhà lấy cho chị cái dĩa đi em. 

Em hỏi: 

- Chi rứa mi ? 

- Tao với chị Nhật Hương làm bánh mừng mi đó.

Em cảm động nhìn bạn: 

- Thiệt, chị Hương và mi thương tao ghê.

Mọi người đã tụ tập đầy đủ xung quanh bàn tiệc, em xếp chị Vân ngồi cạnh chị Nhật Hương và em sung sướng khi thấy hai chị nói chuyện với nhau thật tâm đầu ý hợp. Để mở đầu buổi tiệc, ba bảo em nên ngỏ một vài lời chào mừng bà Yvonne và các bạn đã đến chung vui. Em đứng dậy, em ấp a ấp úng, em nói câu này vấp sang câu kia, nhưng rồi cũng xong, Nguyệt Hồng vỗ tay thật lớn: 

- Xuân Sơn chì quá ta.

Ba mở chai Champagne mừng em, tiếng nổ dòn tan và nút đậy tung mạnh lên trần nhà. Bọt rượu tràn trắng xóa.

- Hên lắm đó mình – Me bảo ba.

Chị Vân đề nghị: 

- Xuân Sơn hát một bài đi.

Em nép đầu vào vai chị: 

- Với một điều kiện kia.

Chị Vân ngạc nhiên: 

- Điều kiện ? Mà điều kiện gì Sơn ? 

- Chị hứa là chị phải chiều em, em mới nói.

Ba cười: 

- Con ni khôn thiệt, con chưa nói thì chị Vân làm sao mà hứa được.

Chị Vân âu yếm nhìn em: 

- Ừ, thì chị hứa, nếu điều kiện đó không vượt ngoài khả năng của chị. 

- Dễ lắm mà.

- Sơn nói đi.

Em nói ngập ngừng: 

- Chị Vân, chị đã nhận Sơn làm em của chị, thì chị cho phép em được xem ba me của chị như ba me em vậy, chị nghe.

Chị Vân nhíu mày: 

- Sơn, chuyện đó dĩ nhiên rồi, đâu cần em phải nhắc… 

Em ngắt lời: 

- Không, em nói chưa hết. Em muốn đeo quả tim kỷ vật của chị để thương nhớ đến ba me chị, như chị hằng thương nhớ suốt hai mươi năm qua, chị nghe, chị chiều em nghe, em chỉ đeo trong khi em hát thôi, hát xong em sẽ trả lại chị. 

Chị Vân rưng rưng nước mắt, ôm em vào lòng: 

- Sơn ơi, chị sẽ chiều em.

Khi trái tim bằng vàng tây lấp lánh trên sợi dây chuyền mong manh từ tay chị Vân được quàng sang cổ em, thì ba đưa tay ngăn lại: 

- Khoan, cô Vân ! 

Em nhìn ba, em thấy bàn tay ba run run: 

- Ba để chị Vân đeo cho con mà.

Giọng của ba cũng run run: 

- Cô Vân cho tôi hỏi, quả tim này có thể tách ra làm đôi được, và bên trong mang chữ T không ? 

Em reo: 

- Ủa, răng ba biết, ba tài ghê a.

Chị Vân gật đầu: 

- Thưa bác đúng.

Ba nhìn me: 

- Đúng rồi mình ơi, sợi dây chuyền của anh Vạn. 

Chị Vân đứng dậy, nhìn sát vào mặt ba: 

- Bác, bác biết… ba cháu ư ? 

Ba ôm lấy đầu: 

- Vô lý quá, chị Vạn không phải là bà… 

Bà Yvonne Ngọc nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng: 

- Không vô lý đâu ông, vâng, chị Vạn không phải là tôi, chị Vạn là bà Thái thị Bạch Nga, mẹ ruột của cháu Bạch Vân… Còn tôi, tôi chỉ là mẹ nuôi của cháu. 

Ba hỏi bà Yvonne dồn dập: 

- Vậy chị Vạn hiện giờ ở đâu ? Chị đang làm chi mà phải gửi con cho bà nuôi ? 

Đôi mắt bà Yvonne nhìn đăm đăm vào khoảng không phía trước mặt, có lẽ bà đang thả hồn về quá khứ mờ xa: 

- Bạch Nga chết rồi, trong trận bão miền Trung năm đó. Ngôi nhà gỗ bị nước cuốn trôi và một tấm ván nặng đã rơi trúng đầu. Tôi là bạn của Bạch Nga, cùng trọ chung một nhà, đã thề trước giây phút lâm chung của người bạn thân, là sẽ nuôi Bạch Vân và yêu thương nó như con mình vậy, khi ấy, Bạch Vân mới lên ba. Chính tay tôi đã cởi sợi dây chuyền mang quả tim kỷ vật này từ cổ Bạch Nga đeo sang cho Bạch Vân… 

Chị Vân gục đầu vào bàn tiệc, khóc nghẹn ngào. Ba xô ghế đứng dậy ra dấu cho em nhường chỗ và ba ngồi xuống bên cạnh chị Bạch Vân: 

- Vân, chú đây, chú là chú ruột của cháu đây.

Chị Vân ngẩng lên, đôi mắt nhòa lệ: 

- Chú... chú... ? 

Ba ôm lấy vai chị: 

- Chú Thọ, Trịnh Ngọc Thọ, em ruột của Trịnh Ngọc Vạn, ba của cháu.

Chị Vân khóc lớn: 

- Chú Thọ ơi, ba cháu đâu rồi ? ba cháu phiêu bạt nơi nào mà không tìm cháu ? 

- Vân ơi, ba cháu đã mất rồi.

Bà Yvonne Ngọc nói như người mất hồn: 

- Thật vậy sao ông, anh Vạn ba của Bạch Vân mất thật rồi sao ông ? 

Không khí trong gian phòng chùng hẳn lại, em ngẩn ngơ nhìn ba, nhìn bà Yvonne rồi quay sang chị Vân. Em bàng hoàng như sống trong mơ, chị Vân là con bác Vạn, chị Vân là chị họ của em đích thực rồi, thảo nào em thấy thương mến chị Vân ngay từ giây phút ban đầu gặp mặt, tình huyết mạch thiêng liêng như sợi dây vô hình ràng buộc tâm hồn hai chị em, nên không lúc nào chị Vân và em có thể quên được nhau. 

Em nhìn Nguyệt Hồng, cô bé cũng đang nắm tay chị Nhật Hương, tròn mắt theo dõi câu chuyện của ba, ba đang trả lời bà Yvonne: 

- Anh Vạn mất lâu lắm rồi chị. Chị cho phép tôi được xem chị như chị Vạn, mẹ của cháu Vân và được gọi chị bằng chị với tất cả long kính mến. Chị cho phép chứ ?… 

Bà Yvonne Ngọc chớp mắt cảm động: 

- Vâng xin ông cứ tự nhiên. 

Ba gật đầu, rồi tiếp tục kể: 

- Ngày xưa, anh Vạn tôi yêu chị Bạch Nga nhưng thầy mẹ tôi không bằng lòng, vì chị Nga dạo đó là một ca sĩ trong các hộp đêm, mà các ông bà ngày xưa thì lại hay có thành kiến xướng ca vô loại. Dù không có sự đồng ý của hai cụ, anh Vạn tôi vẫn cưới chị Nga và hai người dẫn nhau vào sinh sống ở Hội An. Thầy mẹ tôi giận quá định đăng báo từ con, nhưng tôi ngăn lại, tôi khuyên lơn đủ điều hai cụ mới thôi nhưng vẫn không chịu nhận chị Nga là dâu. Tôi thì không ghét gì chị Nga, trái lại tôi còn mến chị là khác. Đó là một người con gái đáng thương, mồ côi cha mẹ, sống với người cô khắc nghiệt, khổ sở quá, chị mới thoát ly gia đình, đi làm ca sĩ nuôi thân. Chị Nga hiền lành, thuần hậu và có thể nói cháu Vân bây giờ là hiện thân của chị Nga ngày đó… 

Chị Vân cầm lấy tay ba: 

- Thiệt hả chú, cháu giống mẹ cháu lắm hả ? 

Ba vuốt tóc chị: 

- Đúng rồi cháu, nhất là đôi mắt, giống hệt mẹ cháu ngày xưa.

- Chú kể tiếp cho cháu nghe đi chú.

Ba tằng hắng giọng: 

- Bây giờ để chú nói về quả tim gia bảo của giòng họ Trịnh. 

Mọi người nhìn ba nín thở chờ đợi. Ba nhấp một chút rượu: 

- Quả tim có khắc tên đó là vật gia bảo của giòng họ Trịnh, chỉ truyền cho người con trai trưởng của giòng họ và chính người này sẽ đeo vào cổ người vợ chính thức trong ngày cưới. Quả tim đó đã truyền qua không biết bao nhiêu đời, ba tôi cũng là con trưởng nên quả tim đó đã về tay mẹ tôi, và ngày anh Vạn tôi thi đậu ra trường, mẹ tôi đã trao lại cho anh. Anh cất giữ, nâng niu quả tim nhỏ xíu đó như một báu vật cho đến ngày anh gặp chị Bạch Nga. Tôi đã lén thầy mẹ tôi đi dự đám cưới của hai người và tôi vô cùng cảm động khi thấy anh tôi run run đeo sợi dây chuyền quả tim gia bảo vào cổ chị Bạch Nga. Từ đó vợ chồng anh tôi rời Huế vào Hội An sinh sống, tôi không còn gặp lại chị Bạch Nga nữa. Nhưng anh Vạn thì cứ ra Huế thăm gia đình luôn dù thầy mẹ tôi còn giận lẫy. Khoảng ba bốn năm gì đó, sau ngày anh tôi lập gia đình, anh được học bổng của chính phủ đi tu nghiệp ở Pháp sáu tháng… 

Ba im lặng, ba rút khăn mù soa ra lau trán dù trời đang lạnh buốt da. Chị Vân nhìn ba lo lắng: 

- Chú, chú làm sao thế ? 

Ba trầm ngâm: 

- Chú sắp nói đến cái chết của ba cháu.

Chị Vân lấy tay lau nước mắt: 

- Chú kể đi.

- Nhưng ba tháng sau đó, tôi nhận được lá thư của anh tôi viết trước giờ lâm chung. Anh tôi bị thương nặng trong một tai nạn xe cộ và biết mình không thể sống được, anh đã viết một lá thư nhờ người bạn gửi về cho tôi. Trong thư, anh ấy nhờ tôi vào Hội An tìm chị Bạch Nga và cháu Vân đem ra Huế, rồi van lạy dùm thầy mẹ tôi tha thứ tội bất hiếu của anh mà ra tay đùm bọc đứa cháu nội bơ vơ. Nhưng khi tôi vào tới Hội An thì đất bằng nổi sóng, trận bão khủng khiếp đã cuốn đi tất cả, tôi hỏi thăm những người còn lại, thì họ chỉ cái nền đất hoang tàn mà bảo tôi: 

- Căn nhà đúng theo địa chỉ ông hỏi nước đã cuốn mất rồi. Những người ở đó không biết còn hay mất nữa.

Tôi như điên dại, tôi đi khắp thành phố, tìm trong các hang cùng ngõ hẻm, nhưng vô ích thôi. Bóng dáng chị Bạch Nga và cháu Vân vẫn mịt mù. Tôi viết thư cho các bạn tôi khắp nơi tìm dùm, rồi đăng báo nhắn tin chị Nga suốt một tháng trời nhưng vẫn bặt vô âm tín. Sau cái chết của anh tôi, thầy mẹ tôi hối hận quá, cứ thúc giục tôi mau mau tìm cho ra mẹ con cháu Vân, nhưng tôi đành chịu. Thời gian qua, sự mong ngóng tin tức chị Nga và cháu Vân lắng xuống, nhưng thỉnh thoảng, lương tâm tôi vẫn thấy ray rứt vì đã không làm tròn sứ mạng do anh tôi giao phó. Bây giờ, gặp lại cháu Vân ở đây thật bất ngờ, tôi không biết là mình đang mê hay tỉnh. 

Me nhìn em: 

- Sơn, chị Vân của con đó, đến mừng chị Vân của con đi con. Tuấn tới mừng chị Vân đi con. 

Em bật khóc trong vòng tay mở rộng của chị Vân, me ôm lấy vai chị Vân: 

- Cháu bỏ lỗi cho thím.

Chị Vân khóc theo em: 

- Chú thím ơi, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời cháu. 

Ba đứng dậy bảo chị Vân: 

- Để chú vào lấy cái thư của ba cháu cho cháu xem nghe.

- Dạ. 

Ba vào phòng một lát rồi đi ra với chiếc phong bì vàng trên tay. Em đề nghị: 

- Ba đọc lớn cho mọi người cùng nghe đi ba.

Ba gật đầu. 

Paris ngày 18 tháng 10 năm 1955 
Chú Thọ, 

Anh sắp chết rồi đây. Tai nạn xe hơi bất ngờ đã làm anh vĩnh viễn không về được xứ sở, anh đau đớn biết dường nào. Anh không đủ sức viết nhiều cho chú, anh chỉ khẩn thiết nhờ chú một điều, là ngay khi nhận được thư này, chú hãy vào Hội An, đến địa chỉ anh kèm theo đây, tìm cho ra chị Bạch Nga và cháu của chú, bé Trịnh Thái Bạch Vân năm nay vừa đúng ba tuổi. Chú hãy đem chị và cháu về Huế, rồi van lạy thầy mẹ tha tội bất hiếu cho anh mà nhận nuôi dùm vợ con anh, tội nghiệp cho Bạch Nga, tội nghiệp cho Bạch Vân đứa con gái đầu lòng của anh. 

Anh mệt quá rồi, cho anh dừng ở đây. Vĩnh biệt chú. 

Anh, 
Trịnh Ngọc Vạn. 

Chị Vân ôm em khóc ròng rã, bà Yvonne lên tiếng: 

- Trịnh Thái Bạch Vân bây giờ trở thành Trần Thị Bạch Vân, cô bé mang họ tôi vì khai sanh cũ bị thất lạc. 

Ba xếp lá thư cất vào túi: 

- Dù sao đi nữa, Bạch Vân vẫn mang huyết thống của giòng họ Trịnh phải không cháu Bạch Vân thân yêu của chú ? 

Chị Bạch Vân nhìn ba: 

- Chú, chú cho cháu xem nét chữ của ba cháu.

Ba đưa lá thư cho chị Vân. Nhưng chị không đọc, em thấy chị gục mặt vào tấm giấy nhàu nát thật lâu. 

Vú Thoan từ sau nhà đi lên: 

- Trời ơi, đồ ăn nguội lạnh hết, răng không ai ăn hết rứa ? 

Em mách: 

- Bữa ni nhà mình gặp chuyện vui lắm vú ơi.

Vú Thoan đưa hai tay lên trời, tỏ vẻ không hiểu: 

- Vui cũng ăn uống chớ. Bánh khoái mà để lâu rứa thì làm răng mà dòn được. 

Em bảo ba: 

- Ba ơi, bánh khoái của vú Thoan ế, vú kiện đó.

Ba như chợt nhớ ra điều gì: 

- À, mời tất cả ăn đi chứ. Nãy giờ thật chẳng biết đói là chi, chừ kiến đã bò bụng rồi.

Me so đũa cho bà Yvonne: 

- Mời chị. 

- Dạ được.

Ba đỡ lời: 

- Chị đừng khách sáo quá, cứ xem chúng tôi như em vì chúng tôi đã xem chị như chị Vạn mà.

Em góp ý: 

- Thôi bác gọi ba má cháu là chú thím em đi, như bác Vạn của cháu thường gọi vậy.

Nguyệt Hồng xen vào: 

- Cháu cũng đồng ý với Xuân Sơn nữa. Chị Vân, chị nói giúp bác cho Xuân Sơn đi.

Chị Vân cầm tay bà Yvonne: 

- Má, má chiều chú thím con nghe má, má chiều em Sơn con nghe má. 

Em thấy hai giọt lệ cảm động long lanh trên khóe mắt bà Yvonne.


*


Bây giờ thì không còn ai ngăn cấm em và chị Vân gần nhau nữa. Chị Vân đã trở lại chỗ làm cũ để mỗi sáng đi học, em ghé nhà chở chị đến Bưu Điện. Nguyệt Hồng và chị Nhật Hương cũng thường theo em đến nhà chị Vân chơi luôn. Ban đầu, ba me có ý muốn chị Vân về ở chung với em, nhưng chị không chịu, chị bảo còn má nuôi chị đó, chị phải ở cạnh bà để báo đền ơn nuôi dưỡng. Ba me không nài ép nữa mà còn khen chị là đứa con chí hiếu, ba me thường bảo em và bé Tuấn nên lấy đó làm gương. À quên, anh Hải em ở Tây Đức cũng biết chuyện này nữa, ba có viết thư kể và anh cũng đã viết thư thăm chị Vân nữa, làm chị cảm động ghê. 

Sáng nay, chủ nhật đẹp trời, ba me lái xe đưa em và bé Tuấn đến đón chị Vân đi chụp hình màu. Chị Vân sáng nay diện đẹp lạ, chiếc áo dài hồng đào điểm những cành hoa trắng làm em cứ luôn miệng suýt soa: 

- Ngó chị là em biết mùa Xuân đã về rồi.

Chị Vân nhìn em: 

- Sơn của chị cũng đẹp quá trời chứ bộ. 

Em véo chị: 

- Sức mấy mà bằng chị. 

Em nắm tay chị chạy lên đồi, tà áo xanh của em cùng màu hồng tà áo chị Vân bay bay trong gió như hai cánh bướm xuân. Bé Tuấn vỗ tay hát: 

- Ngoài trời bao la trong tươi bao cô gái đẹp cười trông xinh xinh như hoa, lập lòe tà áo xanh xanh chen bông tím vàng đẹp hơn tiên nga… Xuân đã về, xuân đã về… 

Em kéo chị Vân ngồi xuống thảm cỏ. Ba đưa máy hình lên nhắm: 

- Hai chị em cười tươi lên nào. 

…Tích… 

Ba chỉ về phía trái: 

- Hai chị em đứng phía bên ni, ba chụp một pô nữa. Ừ, đúng rồi, đứng đó nghe, để ba lấy dãy núi bên kia làm phông. 

Bé Tuấn reo: 

- Ồ, ba nhắm hay quá, dãy núi đằng kia thật đẹp, có cả đám mây nữa… 

Ba cười ngó chị Vân âu yếm: 

- Tuấn nói rứa đúng không hở Vân ? Chú mà, thẩm mỹ phải biết, chú của nhà họa sĩ mà… 

Chị Vân thẹn thùng ửng hồng đôi má, rồi quay sang nhìn em bằng ánh mắt thương yêu. Cõi lòng em đang rộng mở, chị Vân ơi, đám mây trắng ngày nào biền biệt giờ đã trở về cùng đỉnh núi, núi sẽ giữ mây ngàn đời ở lại, cũng như em sẽ giữ chị mãi bên cạnh em trong suốt cuộc đời. 

Xa xa, nắng chập chùng buông từng sợi tơ vàng óng lên những hàng thông… 

7-6-1972 
THÙY AN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét