Thứ Ba, 24 tháng 2, 2015

CHƯƠNG VII, VIII_PHO TƯỢNG RỒNG VÀNG

VII

PHO TƯỢNG BỊ DỜI CHỖ

Bà Hùng nói chậm rãi : 

- Hồi còn sống, ông bà Xu Hào ở chung với chúng tôi. Hai ông bà hiền lắm. Một ngày nọ, nếu tôi nhớ không lầm, đó là ngày thứ bảy, ông bà Xu Hào đi Biên Hòa từ sáng đến chiều. Ông bà đi xe đò. Chiều đến vợ chồng tôi có việc lên Thủ Đức, tiện đường lên Biên Hòa đón ông bà Xu Hào về luôn. Khi gặp ông bà Xu Hào, vợ chồng tôi lấy làm lạ thấy ông bà có vẻ lo âu dữ...

- Bà có chắc chắn là ông bà ấy chỉ có vẻ lo âu thôi phải không ? 

Chúng tôi hơi ngạc nhiên trước câu hỏi hơi lạ của nhà phóng viên Mã. 

- Chắc chắn ! Tôi nhớ rõ, trên đường về, tôi để ý thấy ông Xu Hào luôn luôn quay ra đằng sau xe như muốn xem có bị theo dõi không. Về đến nhà, ông bà Xu Hào đi thẳng lên lầu. Một lúc sau, có một người tên Huynh hay Huyên gì đó gọi điện thoại nói chuyện với ông. Tôi thấy ông có vẻ giận khi nói chuyện. Tôi nghe ông la qua ống điện thoại là đề nghị đó bất chánh và ông không muốn làm chung... Một lúc sau, tôi thấy ông Xu Hào có vẻ cố lấy lại bình tĩnh đến ngồi ở bàn kia vẽ suốt đêm. 

Tôi và anh Đông ngó nhau. Có lẽ ông Xu Hào vẽ con rồng ? Bà Hùng tiếp tục : 

- Ngày hôm sau, ông bà lái xe lên Biên Hòa và bị tai nạn trên xa lộ như các báo đã loan tin. Ông bà chết hết sức bất ngờ. Mọi người đều ngỡ ngàng thương tiếc. 

Cuộc phỏng vấn kết thúc nơi đây. Tôi và anh Đông xin phép ông bà Hùng ra về. 

Trên đường về, anh Đông lý luận : 

- Tại sao ông bà Xu Hào lại lái xe lên Biên Hòa ngay sáng hôm sau trong khi ông bà có vẻ biết là mình đang bị nguy hiểm ? 

Tôi trả lời hết sức ngây thơ : 

- Có lẽ ông bà muốn dạo mát trên xa lộ để thần kinh bớt căng thẳng. 

Anh Đông cãi : 

- Em quê hết sức ! Em có thể tưởng tượng ông bà Xu Hào lại đi dạo mát giữa trời mưa đường trơn trợt ? Anh tin ông bà lên Biên Hòa có chuyện quan trọng lắm và nửa đường bị bọn gian tấn công. Nhưng ai là thủ phạm ? Vấn đề rắc rối quá, 09 ơi ! Để đêm nay anh suy nghĩ xem sao ! 

Chúng tôi chia tay trong lo âu vì chưa tìm ra nổi chút ánh sáng nào cả, trái lại vấn đề càng lúc càng phức tạp hơn lên. 

Sáng hôm sau, tôi vội chạy đến nhà anh Đông hỏi đêm qua anh có nghĩ ra điều gì mới không. Anh lắc đầu. Và anh em chúng tôi lại lái xe đến trường như thường lệ. 

Khi vừa đến trước cổng trường, anh em chúng tôi ngạc nhiên thấy học sinh nhốn nháo như đang có chuyện gì quan trọng xảy ra. Hỏi một anh bạn thì anh ấy nói : 

- Hôm qua, có một người nào đó đã đến dời chỗ pho tượng Bà Triệu. 

Năm ngoái vì muốn nhắc nhở cho trò gái gương oanh liệt của Bà Triệu đồng thời muốn dùng gương đó chống lại một cách gián tiếp các mốt kỳ cục đang xâm chiếm nhà trường như mini duýp, quần ống voi, mini áo dài, ban giám đốc nhà trường đã cho dựng cái tượng nói trên để hằng ngày toàn thể học trò nhất là học trò gái được luôn luôn thấy Bà Triệu mà bỏ ngay ý định theo mốt thời đại nham nhở làm buồn lòng bà. Pho tượng này bằng đồng nặng cỡ nửa tấn. Vì thế vừa nghe anh bạn nói xong, anh Đông có vẻ không tin : 

- Cái tượng đó nặng tới gần nửa tấn ! Ai mà dời chỗ nổi ? 

Nhưng, pho tượng đã bị dời chỗ thật. Pho tượng bị dời cách xa chỗ cũ hàng thước. Hàng trăm học sinh hiếu kỳ bu nghẹt chung quanh tượng. Dù cố gắng hết sức, chúng tôi vẫn không chen nổi vào gần tượng. Lúc đó, chuông reo dồn dập báo hiệu giờ vào lớp. Thế là đành phải chờ giờ ra chơi mới quan sát pho tượng được.

Tới giờ ra chơi, nhờ nhanh chân, anh em chúng tôi đã đến được gần tượng. Anh Đông nhìn pho tượng hết sức kỹ. Thình lình anh nói : 

- Em Hương ! Em nhìn xem chữ ký nè ! 

Tôi ngạc nhiên la lên : 

- Ủa lạ ! Đây là tác phẩm của ông Xu Hào ! 

- Có gì mà em ngạc nhiên dữ vậy ! Bộ em không biết ba của Xu Xu là một nghệ sĩ tài hoa sao ? Vấn đề của mình đâu phải là cần biết ai là tác giả pho tượng mà chỉ cần biết ai là người đã làm pho tượng dời chỗ ? Theo anh, khó có một người nào một mình dời pho tượng này được mà phải có nhiều người. Bây giờ, lợi dụng giờ ra chơi mọi người không để ý, anh em mình chia nhau mỗi người đi một phía trường xem có thấy gì lạ không ? Hẹn mười phút nữa gặp nhau ở đây ! 

Tôi thám sát ở phía trái trường. Anh Đông phía mặt. Tôi chả thấy gì lạ cả. Mười phút trôi nhanh. Tôi vội chạy về chỗ hẹn để gặp anh Đông. Vừa thấy anh, tôi nói : 

- Anh ! Em đã đi khắp nơi nhưng chả thấy gì lạ cả ! 

Anh Đông nói : 

- Anh cũng vậy, 09 ! Nhưng anh vừa biết được thêm một chuyện lạ do Xu Xu kể. Xu Xu nói đêm qua lúc 9 giờ, Xu Xu nghe có tiếng chân đi ở vườn, Xu Xu ra xem thì thấy Quách Tĩnh đang đứng ở đó. Xu Xu hỏi thì Quách Tĩnh nói là cũng nghe có chân người đi như Xu Xu và Quách Tĩnh đã ra đó để rình bắt kẻ gian. Không biết người dời chỗ pho tượng có liên quan gì với bọn gian theo dõi Xu Xu không ? 

Tôi nói : 

- Quách Tĩnh khả nghi thật ! Như thế thì nguy hiểm cho Xu Xu quá ! 

Anh Đông trầm ngâm : 

- Đêm qua bọn gian đã dám cả gan xâm nhập trường dời chỗ pho tượng. Mà pho tượng ấy lại là tác phẩm của ông Xu Hào ! Không biết đêm nay chúng còn giở trò gì trong trường này nữa ? 

Tôi bày đặt lý luận : 

- Em tin rằng không ! Theo em, bọn gian không khi nào dám trở lại hành động ở chỗ cũ hai lần. 

Thấy tôi lý luận, anh Đông cười : 

- Để xem ! Anh cũng cầu cho lý luận của em đúng để anh được hãnh diện có một đứa em giỏi ! 

Lúc đó, tôi cảm thấy hết sức sung sướng vì anh Đông không bác bỏ lý luận của tôi như mọi lần. Nhưng, tôi đã lầm !



VIII

ĐÊM ĐEN

Sáng hôm sau, vừa đến trường, tôi vẫn thấy lại cảnh nhốn nháo như hôm qua, nhưng hôm nay lại có phần lộn xộn hơn. Hỏi ra thì bọn gian đêm qua cũng đã lén vào trường tháo nước ở hồ tắm ra hết đồng thời nậy tất cả các viên gạch lót dưới đáy hồ. Thật là lạ ! Bọn gian muốn tìm gì ở dưới hồ tắm này, cái hồ tắm nhà trường xây dành riêng cho học sinh trong trường sử dụng ? 

Anh Đông nói : 

- Kỳ quá ! Càng ngày càng bí mật thêm ! Anh chả biết tính ra sao cả ! 

Vừa nói xong, anh bèn leo thang xuống đáy hồ. Tôi cũng theo anh liền. Vì mải dòm anh đang lục lọi ở đống gạch vừa bị nậy, tôi vấp phải một đống gạch khác mất thăng bằng té lăn kềnh. Tức quá, tôi đứng dậy không suy nghĩ gì hết giơ chân đá đống gạch đó một cái để trả thù. Nhưng trả thù đâu không thấy, tôi chỉ thấy chân tôi đau nhói. Tôi ngồi bịch xuống đất mặt mày méo xẹo. Vì mải suy nghĩ anh Đông chả để ý gì đến đứa em gái đang bị tai nạn ! Nhưng, giữa đống gạch vừa bị tôi đá văng tản mác, tôi thấy một vật gì lóng lánh dưới ánh sáng ban mai. Tôi nhìn kỹ : một con dao ! Mừng rỡ, quên cả đau, tôi la lên : 

- Anh Đông ! Anh Đông ! Có một con dao kìa ! 

Anh Đông chưa kịp phản ứng, tôi la tiếp theo như muốn chứng tỏ cho anh biết là chính tôi vừa khám phá được một điều mới : 

- Đúng bọn gian đã dùng con dao này để nậy gạch lên ! 

Vì tôi la hơi to, mọi người nghe được chạy dồn dập xuống đáy hồ. Chỉ chốc lát, chúng tôi bị tràn ngập. Một người thình lình giựt con dao đang nằm trong tay tôi. Tôi dòm lại : thằng Lãm. Thằng Lãm xem con dao một lúc, nó nói : 

- Này ! Con dao này có chữ Made in Hong Kong. Tao biết ai là thủ phạm rồi ! 

Nhiều người nhao nhao hỏi : 

- Ai vậy ? 

Thằng Lãm cười đểu : 

- Trong trường này, ai vừa mới ở Hồng Kông đến ? 

Thằng Lãm thật là hèn hạ ! Nó muốn vu khống Xu Xu để trả thù. Nhưng đâu có dễ ! Anh Đông cự : 

- Lãm ! Mày hèn lắm ! Mày muốn vu khống Xu Xu hả ? Nhưng mày đã quá ngu nên điều vu khống của mày chả có chút lý nào cả. Bộ hễ cái dao làm ở chỗ nào thì người ở chỗ đó là thủ phạm hả?! 

Nhiều người vỗ tay hoan hô anh Đông. Thằng Lãm tiu nghỉu bỏ đi một nước. 

Thày hiệu trưởng Tường vừa đến chứng kiến cảnh trên. Thầy ngó chúng tôi mỉm cười không nói gì hết. Một lúc sau, thầy ra lịnh tất cả chúng tôi phải vào lớp học. Trong hai giờ học đầu, tôi cứ suy nghĩ mãi về con dao và hành động của bọn gian khi xả hết nước hồ tắm và nậy gạch dưới đáy hồ. Tôi tự hỏi không biết anh Đông đang nghĩ gì trong đầu ? Và bọn này có liên quan gì với bọn theo dõi Xu Xu như anh Đông thắc mắc không ? 

Tới giờ chơi, anh Đông hỏi tôi : 

- Em có can đảm không ? 

Chà ! Anh Đông nghi tôi nhát ! Được ! Để anh xem ! 

Tôi bèn bắt chước lời nói của vị anh hùng Rodrigue trong vở kịch cổ điển Pháp Le Cid mà tôi vừa được nghe thầy Pháp văn tôi kể tuần rồi. 

- Nếu người hỏi không phải là anh thì sẽ biết ngay em can đảm như thế nào. 

Anh Đông cười : 

- Chà ! Em gái anh giỏi quá he ! Được ! Anh đề nghị đêm nay anh em mình vào rình bọn gian trong trường. Dám không ? 

Tuy là con gái nhưng nhiều khi cũng bướng như con trai, nên mặc dù hơi sợ đề nghị của anh Đông, tôi vẫn cố lấy hết can đảm nhận vì sợ anh cười. Và nhất là vì đã lỡ nói cứng : 

- Dám chứ ! 

Anh Đông nói : 

- Giỏi lắm ! Tối nay lúc 8 giờ em xin phép chú thím đến anh rồi anh em mình đến trường. 

Tối đến, tôi tuân lệnh đến nhà anh và cùng anh đi đến trường. Vì quen các ngõ ngách trong trường, chúng tôi vào trường rất dễ dàng. Đêm nay trời tối om. Anh Đông nói thầm : 

- Này ! 09 ! Em hãy đứng chỗ kia canh chừng cho anh. Anh đi xem các cửa lớp có mở không ? 

Tôi đứng một mình ở một góc tường ngó dáo dác. Đêm âm u. Tôi cảm thấy ớn lạnh xương sống. Thình lình tôi nghe thoáng một tiếng động nhẹ, lách cách lách cách, nhưng tôi không biết tiếng động đó phát xuất từ đâu. Một lúc sau tôi nghe tiếng chân bước. Một luồng ánh sáng dịu xuất hiện ở chân cầu thang bên trái và luồng ánh sáng đó từ từ đi lên. Đúng rồi ! Một người đang lảng vảng trong trường. Nhất định đó là tên gian đã di chuyển pho tượng và xả hết nước ớ hồ tắm. 

Phải tìm ngay anh Đông ! Tôi bèn mò mẫm đi trong bóng đêm nhưng vẫn luôn luôn đề phòng bất trắc. Mặc dù biết nhu đạo, tôi vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nhất là, vì quá sợ, tôi đi càng lúc càng nhanh và tôi cảm thấy như có ai đang theo dõi tôi ở sau lưng. Thình lình, tôi chạm mạnh vào một vật, một người thì đúng hơn. Hoảng hốt tôi la : 

- Oái ! 

- Cái gì vậy, 09 ? 

Giọng nói êm dịu của A đã trấn tĩnh được tôi ngay. 

Tôi nói lắp bắp : 

- Trời ! Anh làm em hết hồn ! Em vừa thấy một người đang lên lầu phía trái. 

Vừa nghe xong, anh Đông nói nhanh : 

- Mình hãy theo dõi tên đó ngay ! 

Anh tiến tới liền. Tôi theo sát gót. Chúng tôi tiến đến cầu thang leo lên. Âm u ! Im lặng ! Cảnh tượng thật rùng rợn. Chúng tôi leo lên chầm chậm. Lên đến mỗi từng lầu, chúng tôi đều dừng lại nghe ngóng. Chúng tôi hết sức thận trọng. Đến từng lầu ba, chúng tôi thấy ánh sáng chiếu ra ở một lớp. Chúng tôi vội vàng đứng nép sát tường. Không biết tại sao tôi lại luôn cảm thấy là đang bị theo dõi nên tôi cứ quay lại đằng sau trông chừng. Đứng yên một chút, thấy không có gì khả nghi, anh Đông ra dấu cho tôi tiến tới phía có ánh đèn. Đang đi ngon trớn, thình lình anh Đông dừng lại. Vì mải ngó ra phía sau, tôi không biết nên vấp phải anh. Anh Đông không đề phòng chúi tới trước. Tay anh chạm vào một miếng gỗ để trên lan can làm miếng gỗ rơi xuống gây một tiếng động đáng sợ. 

Ánh đèn ở gian phòng phía trước vụt tắt. Một bóng người chạy vụt ra tiến về phía cầu thang bên phải. Chúng tôi rượt theo. Nhưng khi đến cầu thang, chúng tôi chả nghe và chả thấy gì hết. 

Anh Đông và tôi xuống tầng lầu hai và dừng lại ở đó nghe ngóng. 

Thình lình có một bước chân tiến sát phía sau chúng tôi dừng lại. Chúng tôi chưa kịp quay lại, một luồng ánh sáng dữ dội của một ngọn đèn bấm chiếu thẳng vào mắt chúng tôi. Chúng tôi quáng mắt không thấy được rõ người chiếu đèn bấm nhưng ngó thoáng thấy bàn tay to lớn đang cầm chiếc đèn bấm, chúng tôi biết được là người ấy thuộc vào hạng to con.
_________________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG IX, X

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét