Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015

CHƯƠNG VII - VIII_ĐỒNG TIỀN GIẢ

CHƯƠNG VII

Té ra mọi giả thuyết của tôi đều sai bét cả. Tôi đã lầm tất cả mọi điểm về ông Biện Lý Nguyễn Bảo Kỳ. Giờ đây tôi mới biết ông là người thật giỏi giang và giàu lòng nhân ái. Ông quyết định mở cuộc điều tra, nhưng vẫn cho ông Danh Điềm được tự do thong thả. Ông lại còn buộc Sáu Goòng phải trả lại 2 ngàn đồng cho thằng Bình. Ông Sáu Goòng tức lắm, nhưng luật pháp bắt ông phải tuân theo. 

Cả bọn ra tới ngoài sân cuộc biện lý. Lòng tôi thơ thới nhẹ nhõm không thể tả. Sáu Goòng ném về phía tụi tôi một cái nhìn căm hận trước khi bỏ đi. Còn cô bé Thơ thì nắm tay ngó tôi dứ dứ. Ông Danh Điềm choàng tay vào vai con gái yêu, đặt những bước chân không vững. Tôi chắc rằng nếu không vướng bận nâng đỡ người cha thân yêu, cô bé đáo để kia thế nào cũng lại nhẩy xổ đến uýnh lộn với tụi tôi một chầu nữa! Eo ôi!... Con gái con đứa gì mà khiếp thế! 

Thằng Bình lấy lại được đủ số tiền để dành có vẻ khoái lắm, cứ đưa mắt nhìn Trí mà thán phục ngấm ngầm. Và trước khi chia tay, "sếp" tôi bắt buộc nó không được bép xép cái miệng, mà phải giữ bí mật mọi việc. 

- Ê, Bình à! Tóm lại, thì hiện giờ chúng mình chưa thể biết được có đúng ông Danh Điềm là thủ phạm trong vụ làm tiền giả này hay không! Phải chờ ông ông Biện Lý quyết định đã. Vậy cần phải tuyệt đối giữ bí mật, nghe! 

Thằng Bình nói lời hứa danh dự. Trước mắt nó, giờ đây, Trí là một vị anh hùng và mỗi lời phát ngôn của anh, đối với nó, là một lời truyền phán linh thiêng. 

Khi hai anh em đạp xe trên con đường đi về cổng xe lửa số 6, tôi hỏi Trí: 

- Anh có ý nghĩ như thế nào mà lại tuyên bố là "chưa biết ông Danh Điềm có đúng là thủ phạm trong vụ làm tiền giả này hay không?". Tang vật rành rành ra đó rồi còn gì ? 

- Thì ai chẳng biết! Nhưng có điều là những cái khuôn tiền giả ấy xuất hiện đúng chỗ và đúng lúc quá! Và chính cái sự "đúng quá" nó khiến tôi nghi ngờ sự phạm tội của ông Danh Điềm... có thể không phải là sự thực! 

Thành thực mà nói, riêng tôi thì tôi đâm ra hoang mang không còn hiểu ý nghĩ của Trí ra sao nữa . Lái xe đạp hết cả tỉnh táo, đến chỗ rẽ vào đường đi vào nhà, suýt nữa thì tôi cứ lao xe đi thẳng. 

Tiếng Trí: 

- Theo tôi nghĩ, một người đã đủ tài đúc được tiền giả thì không khi nào lại ngây thơ dại dột đến nỗi hớ hênh đem để bừa bãi những tang vật có thể hại mình ngay trong cửa hàng... tại một chỗ khơi khơi ai cũng dễ dàng nhìn thấy được như thế! Chưa hết! Còn cái ngăn kéo nữa! Nếu cái ngăn kéo ấy đã được mở từ trước, hừ! Ngăn kéo của một cái quầy hàng nằm chình ình giữa nhà như thế, sao không một ai trông thấy cả ? Mà lại mãi đến khi có sự hiện diện của một ông cảnh sát... cái ngăn kéo mở toang hoác đó mới bị phát giác ? 

- Thì chính anh đã phát giác hai thanh sắt khuôn đúc tiền giả đó chớ còn ai nữa! 

- Quả có thế! Tôi không chối cãi điều đó! Nhưng tôi nghĩ rằng ai đó đã lẹ tay kéo cái ngăn hộc đó ra với một chủ ý rõ rệt sau khi đã nhét vào trong đó hai thanh sắt khuôn đúc tiền kia... để hại người. 

Tôi buột miệng la lên: 

- Vậy thì ai đã đặt để hai thanh sắt ác hại kia vào đó ? Chắc không phải là anh, tôi hay thằng Bình rồi! Và nếu không phải là ông Danh Điềm thì còn ai vào đây nữa... ngoài tên Sáu Goòng ? Rắc rối nhỉ! 

"Sếp" tôi lơ đãng nhắc lại như một tiếng vang: 

- Ờ! Ngoài Sáu Goòng ra, thì còn ai vào đó nữa! 

- Vậy thì theo ý anh, chúng ta dã làm một người vô tội bị tù oan ? – Miệng hỏi mà lòng tôi xôn xao áy náy vô cùng. 

- Không! Hiện thời ông Danh Điềm chưa bị giam cầm gì hết! Và nếu chúng mình hoạt động tích cực một chút, chúng ta sẽ minh oan được cho ông trong ngày xử án. Nhiều việc gấp lắm đó, nghe CT3. Vậy sáng mai CT3 đến gặp tôi đi, chúng ta sẽ cùng nghiên cứu cặn kẽ vấn đề rồi đặt chương trình hành động, nghe! 

Trả lời CT1, giọng tôi yếu xìu: 

- À, à! Ngày mai chủ nhật đây! Chắc tôi bị kẹt quá vì đã chót hứa với ba tôi là sẽ ở nhà ôn lại chương trình toán. Tháng vừa qua điểm toán sụt, ông già la dữ quá! 

- Thôi, thôi được, không sao! – Tiếng Trí hơi có vẻ bực mình, – Được rồi! Nếu vậy thì tôi sẽ làm nốt một vài công việc dở dang trong "Phòng thí nghiệm". Vậy Chiêm cứ việc ở nhà gạo kỹ toán đi đã. Nhưng nhớ kêu điện thoại dặn anh Ba Đốc nếu có tin gì lạ thì báo gấp cho tụi mình, nghe! 

Tối hôm đó, về đi ngủ, tôi trằn trọc mãi không nhắm mắt được. Trong đầu cứ vẩn lên ý nghĩ ray rứt là đã vì tụi mình mà một người bị tù tội oan uổng. Thêm nữa, trong Thánh Kinh cũng có lời răn: "Con sẽ không bao giờ làm chứng gian cho ai cả" lại càng làm tôi ân hận không cùng. 

Ba má tôi đã tới ăn cỗ tại nhà một người bạn của các cụ. Chị An thì lại đi họp với ban kịch của chị. Ở nhà còn mỗi một mình tôi. Cả một ngày dài với quyển sách toán dầy cộm, trông ngại quá. 

Ngồi tại bàn kê sát cửa sổ, quyển sách mở rộng trước mặt, tôi vùi đầu vào mớ định lý và công thức đại số. Để có thể tập trung tư tưởng đặng học mau thuộc, tôi xây lưng ra phía cửa sổ để khỏi bị cảnh vật bên ngoài làm xao lãng trí óc. Đột nhiên, một cảm giác lạ lùng và nhột nhạt như bò trườn theo dọc sống lưng khiến tôi chợt nghĩ: "Có ai đang rình tôi thì phải!" Đồng thời tôi cảm thấy một đôi mắt lạ như đang rờ mó vào từng đốt xương sống lưng. Rờ mó tới đâu, xương tôi như biến thành nước đá tới đó. Trong gian nhà rộng chỉ có mỗi mình tôi, ngoài ra không còn mộtngười thứ hai nào. Vậy thì đôi mắt rình rập đó không thể là từ phía trong nhà. Tất nhiên phải là từ phía ngoài vườn, qua ô kính cửa sổ. Bất thình lình và nhanh như chớp, tôi quay ngoắt lại... suýt nữa thì ngất xỉu luôn: Sau lưng tôi, qua khung cử sổ, một cái gì vừa cục cựa và biến mất tăm không đầy một giây đồng hồ, không nhìn rõ được đó là cái gì: Một bộ mặt người, một cái bàn tay,một món vũ khí... không biết được. Nhưng có điều chắc chắn là tôi đã thoáng trông thấy "một cái gì". 

Thu hết can đảm, tôi ngó nhanh qua cửa sổ. Tàng cây, bãi cỏ còn ướt đầm. Hơi sương sớm bao phủ cảnh vật trong một bức màn hư ảo. Có vậy thôi! Tuyệt nhiên chẳng có một cái gì khác thường! Tôi tự nhủ: chắc mình trằn trọc khó ngủ sáng ra mệt mỏi lại gầm đầu vào sách liền tù tì hơn một tiếng đồng hồ đến nỗi mắt hoa, trông gà hóa cuốc, chứ thực ra đâu có cái gì. Mạch máu lại bắt đầu lưu thông điều hòa. Nhưng đúng lúc đó, tôi chợt thấy rõ ràng một bóng đen chuyển động đằng sau gốc một cây bàng lớn trong vườn. Cơn sợ hãi lại choàng xuống toàn thân tôi nhưmột màng lưới khổng lồ. 

- Quái thật! Ai lại lọt vào vườn nhà tôi làm gì vậy không biết, và có ý theo rình tôi với mục đích gì đây ? 

Nhưng dù thế nào đi nữa thì kẻ đang rình rập tôi kia nhất định là có một chủ ý không tốt lành gì . Nếu không thì tại sao lại lẩn lút bí mật như vậy. A, mà y có võ khí không nữa ? Biết đâu y lại chẳng đang chĩa súng nhắm tôi, sắp sửa lẩy cò ? 

Sợ quá hóa liều, tôi lao mình chạy vào phòng trong luồn cửa sau, chui qua rào sang nhà bác Cả tôi, vồ lấy máy điện thoại. Tay tôi run quá làm ống điện thoại vuột đi lăn lốp cốp xuống sàn nhà gạch bông, suýt nữa thì bể nát vụn. Nhưng rốt cuộc tôi cũng vớ lại được và quay số gọi cho Trí. 

May quá! Đúng như lòng thầm mong ước, "sếp" lên tiếng ở đầu dây . Tiếng tôi nói nghe lắp bắp: 

- Trí hả?... Có một người đang rình tôi trong vườn! Không nhận ra là ai... nhưng chắc chắn y có ý hại tôi đó. Tính sao bây giờ, Trí ? 

- Bình tĩnh chút đi CT3! Bình tĩnh nói lại rõ ràng tôi nghe! 

- Thì nói rồi đó! – Tôi gần như hét lên . – Tên gian rình tôi chớ có rình anh đâu mà anh lo, phải không ? Thôi! Tôi chạy đi, nghe, nếu không, nó tấn công thì biết làm sao ? 

CT1 chợt nghiêm giọng lại, ra lệnh: 

- Chớ! Chớ! Chớ có rời khỏi nhà đó nghe! Nhất định phải là một tên trong bọn gian làm bạc giả chứ không sai! Dò biết được Chiêm là một nhân chứng quan trọng trong nội vụ, tụi nó cho người đến để diệt trừ đấy. 

Diệt trừ! Trời ơi! Sao "sếp" tôi lại có cái lối nói trấn an người ta lạ lùng như vậy kìa ? 

- Nghe rõ đây! Chiêm! Mình chợt có một ý kiến hay lắm! Này, gian nhà kho ở cuối vườn nhà Chiêm có đóng khóa không đó ? 

- Không! Không khóa! Nhưng anh định bảo tôi chạy trốn vào đấy hả ? 

- Không! Tôi không bảo Chiêm trốn vào đó đâu! Hiện đang ở đâu cứ việc ở đó đi! Cứ để nguyên đèn sáng và làm bộ vẫn ngồi học như thường nghe! Làm như chưa biết có người rình mò gì hết! Mình tới liền đấy! 

- Trời ơi! Lẹ lên nghe, "ông" Trí! Lỡ tôi chết ngắt rồi mà anh chưa đến kịp thì sao ? 

- Đừng nói tầm bậy, Chiêm! – Dứt lời, Trí cúp máy nghe cái "rốp". 

Tôi cũng gác ống nghe, trong lòng nóng như lửa đốt. Nhưng tôi bỗng tỉnh trí lên được một chút, từ từ chui rào, lẻn qua cửa về nhà và tiến qua phòng khách. 

"Làm như chưa biết gì hết"! Trí nói dễ nghe ghê! Cho nên tôi cứ liếc mắt qua ô cửa sổ và thấy rõ ràng tên gian phi, đang ẩn mình sau một lùm cỏ cao, tiếp tục theo dõi cử động của tôi... bằng mộtcái ống nhòm. Rồi bằng cách nào không biết, tôi lại lần tới bàn học quơ quyển sách Toán cầm nơi tay. Mắt nhìn vào trang giấy mà tôi đâu có thấy chữ gì, đầu óc chỉ vẩn lên ý nghĩ: tên gian kia có ý định làm gì tôi đây mà chiếu ống nhòm theo dõi sát sạt vậy ? Và sao mãi Trí chưa tới ? 

Gan ruột như lộn phèo lên hết, định nhảy sang nhà chị Trâm vớ điện thoại kêu cảnh sát, đột nhiên tôi nghe có tiếng động nhè nhẹ... từ phía... trong nhà. Không sai! Đúng là tiếng cánh cửa sau phòng ăn thông ra ngoài sân vừa bị ai khép lại nhẹ kêu một tiếng "clic". Tôi chồm ngay lên, vớ lấy bình bông đặt trên cái máy truyền hình. "Méo mó có hơn không"! Cái bình bông chẳng ăn nhằm gì nhưng cũng còn hơn là tay không! Đang rón rén nép theo sát tường thì tôi nghe rõ rệt tiếng chân người bước... trong phòng ăn. Cánh cửa thông sang phòng tôi học vẫn khép kín. Tiến sát lại, tôi mím môi giơ cao cái lọ hoa. Rồi nhanh như chớp, tôi xoay quả đấm cửa, hất gót gạt mạnh sang bên, nhẩy xổ vào... liều chết để tự vệ. Tôi muốn ngã xuống, xỉu đi luôn: Trí, "sếp" CT1 của tôi đang đứng sừng sững như cột đồng trụ, đôi mắt nhìn tôi đăm đăm như chế riễu: 

- CT3! Chưa chết hả ? 

Tôi muốn choảng luôn cái bình bông vào đầu "sếp". Anh đã làm tôi vừa sợ vừa tức muốn chết đi được! Tôi nói mà như hét lên: 

- Anh làm gì mà mãi bây giờ mới tới ? Tôi tưởng không kịp nữa chớ! 

- Nói sẽ chứ! Chiêm! Tôi có mặt tại đây từ 10 phút trước rồi, còn lúi húi dưới nhà kho mãi mới mò lên đây đó! 

- Anh làm cái gì ở dưới nhà kho mới được chứ ? 

- Bộ ở không rồi ngủ dưới đó chắc! Tôi giăng một cái bẫy để sập kẻ thích khách anh chơi! – Và Trí đặt một chiếc hộp plastic lên bàn ăn. 

- Giăng bẫy bắt tên gian ? Bằng cái đó ? 

- Chứ còn gì nữa! Bình tĩnh chút đi! Tôi giảng cho CT3 nghe! Đây là bộ phận phát thanh của máy radio, tôi làm lấy từ lâu vẫn cất đi để dành. Đây là "ăng-ten"! Khi lọt vào nhà kho trong vườn của Chiêm, tôi đã lén đặt một bộ phận thâu thanh kèm theo cả ống khuếch đại, chạy bằng pile, ở dưới sàn gỗ rồi. 

Dứt lời, Trí kéo dài ăng-ten, móc túi ra một cái micro nhỏ đoạn đặt vào trong hộp plastic. Trí giải thích tiếp: 

- Khi nói vào cái micro này, lập tức âm thanh truyền ngay vào bộ phận thâu đặt dưới nhà kho! 

Càng nghe Trí giải thích, tôi càng mù tịt chẳng hiểu hai cái bộ phận phát thanh này thì ăn nhậu gì đến chuyện vây bắt kẻ gian phi. Tôi nhếch môi cười, hỏi Trí: 

- Lạ quá! Sao tôi vẫn chưa hiểu cái đồ nghề này của anh sẽ giúp chúng ta bắt thằng gian phi kia cách nào ? 

- Đây nhé! Chút nữa đây chúng ta sẽ nói vào cái micro tí xíu này. Tên gian phi đang núp ngoài kia sẽ nghe được cuộc đối thoại của chúng ta. Nhưng có điều đặc biệt là, tuy chúng mình đứng đây nói chuyện... mọi âm thanh lại sẽ từ dưới nhà kho cuối vườn kia... bay vào tai tên gian nhờ bộ phận tiếp nhận có kèm theo ống khuếch đại. Tất nhiên nó phải xáp tới gần nhà kho để nghe cho rõ... Thế là chúng ta chỉ việc đột kích từ phía sau lưng là thộp được cổ nó chắc chắn! Bây giờ Chiêm chắc đã hiểu rõ ? 

"Sếp" đã giải thích thì còn gì mà không hiểu. Chúng tôi tắt hết đèn tối om: 

- Để tên gian khỏi nhìn thấy Chiêm, cho đến khi nó nghe chúng ta nói léo xéo trong nhà kho! 

Hai anh em đi vào trong nhà bếp ngay bên cánh trái phòng khách, tiến sát phía cửa sổ, bộ phận phát thanh đặt trên bàn bếp, giữa hai người. 

Trí rỉ khẽ vào tai tôi: 

- Tôi thấy nó rồi! Nó đang chiếu ống nhòm tìm kiếm Chiêm đó. Bây giờ cẩn thận nghe! Tôi cắm micro đây này! Đoạn chúng ta bắt đầu "vở kịch đối thoại" về cái vụ đồng tiền giả đó, nghe! Nói hươu nói vượn gì cũng được miễn là có tiếng phát thanh thì thôi, nghe! 

- Rồi! Hiểu rồi! 

Trí ghé sát micro: 

- Ê! Điệp viên CT3, hôm nay tôi đến tìm CT3 một cách bí mật như thế này để không ai biết được điều chúng ta muốn giấu! Về vấn đề đồng tiền cổ Hy Lạp giả kia còn có nhiều uẩn khúc lắm... 

Trí ngưng lại, liếc mắt và chỉ tay vào micro ngầm ra lệnh: 

- Nói đi! 

Tôi làm bộ nghiêm trọng: 

- Đồng ý với "sếp"! Chúng ta phải điều tra cho ra vụ này, bất kể hậu quả sẽ ra sao! 

- Đúng như vậy! Đây chương trình hoạt động của tụi mình ngày mai đây! Trước hết phải truy ra bằng được mấy kẻ tình nghi tại Thủ Đức. 

- Sếp muốn nói cái nhà bán đồ lạc soong hay cửa tiệm của ông Danh Điềm ? 

Vừa "nói chuyện" hai đứa tôi vừa đưa mắt ngó ra vườn: qua hơi sương đục, một bóng người hướng về phía nhà kho, đang đặt những bước chân rón rén... Thật đúng như mọi điều CT1 đã tiên liệu: tên gian phi nghe lọt cuộc bàn soạn của chúng tôi vẳng ra từ phía nhà kho đang cố xáp lại thật gần để nghe cho rõ. Tiếng Trí vẫn điều điều: 

- CT3, bây giờ cố gắng nhớ lấy điều bí mật này nghe! 

Rồi vẫy tay ra hiệu bảo tôi theo sau, Trí đi nhón gót tiến ra cửa bếp thông ra sân: 

- Đây chương trình hoạt động của chúng mình là thế này... 

Đột nhiên anh hạ thấp giọng nói, xầm xì những tiếng gì nghe không rõ, đoạn, nhẹ tay đặt chiếc micro nhỏ lên mặt bàn, rồi nhón gót rời khỏi căn bếp. Tôi cũng vội vã theo chân Trí. Ra tới ngoài sân, chúng tôi trông thấy rõ ràng tên gian đang ngồi chồm hổm dựa vào vách nhà kho, chăm chú ngó vào trong. Chắc hẳn nó đang nín thở nghe ngóng. Màn lưới sắp sửa buông sụp xuống mà nó không hay biết gì hết! Qua màn sương mờ mờ như hơi nước, khó mà ước lượng được tầm vóc nó cao lớn hay bé nhỏ, gầy béo thế nào. Tim tôi đập thình thịch như trống làng. Còn đang phân vân chưa quyết, đột nhiên Trí hích khẽ khuỷu tay vào hông, nhẹ hất đầu ra lệnh tấn công! Hai đứa chúng tôi lao chạy vun vút qua sân, xáp đến gần tên gian... và nhảy chồm tới ! Đúng lúc đó, y thấy động, quay lại. Muộn rồi! Chúng tôi đã ôm choàng lấy nó, giữ thật chặt. 

Tên gian phi bé nhỏ mảnh mai nhưng có sức mạnh bằng bốn người hợp lại. Nó vùng vẫy khỏe như một con sư tử con và quất một cú thật lẹ trúng ngực Trí khiến anh ngã lộn xuống đất. Trí hét lên: 

- Giữ chặt lấy nó! Giữ chặt nó cho tôi, Chiêm! 

Nhưng dù tôi đã nghiến răng ôm chặt, tên gian vẫn vùng vẫy vuột ra được và lao đầu chạy như tên bắn qua bãi cỏ. Thế là nó chạy thoát rồi! Ủa! Đột nhiên tôi thấy nó ngã chúi xuống, lộn đi mộtvòng rồi nằm bẹp dí trên cỏ. Thì ra, một cái rễ cây bàng lớn trồi cao trên mặt đất đã cản chân, làm tên gian vấp dây mất đà té rụi, không ngóc dậy được nữa. Không để lỡ cơ hội, tôi chồm đến, cưỡi ngay lên lưng. Trí cũng sáp tới tiếp tay. Và lúc đó, hai anh em mới nhận ra rằng tên gian phi chỉ là một thằng nhóc lỏi. Nó hét rầm lên: 

- Bỏ tao ra! Bỏ tao ra ngay! Không tao vặn cổ tụi bay hết! 

Lập tức, Trí và tôi rời tay tên gian ra. Chúng tôi đã nhận được giọng nói của ai rồi: tên thích khách đã chiếu ống nhòm rình rập tôi, không phải ai khác, mà chính là cô bé Thơ!




CHƯƠNG VIII

Bất giác Trí và tôi thụt lại một bước. Cô bé Thơ trụ thân mình sắp sửa chồm vào đánh hai đứa. Đúng lúc đó một tiếng gọi thất thanh vang lên phía sau lưng: 

- Bé Thơ! Thơ! 

Đúng là tiếng chị An tôi gọi. 

- Ô! Xin chào chị An! – Cô bé Thơ đột ngột cất tiếng chào, rồi hai tay xoắn vào nhau, cúi mặt nhìn xuống mũi giầy bê bết đất. 

Tôi thảng thốt kêu lên: 

- Ủa! Quen nhau hả ? 

Tiếng chị An: 

- Chứ còn gì nữa! Chị biết bé Thơ tại trại hè năm ngoái ở Vũng Tàu kia mà! Thơ là đội viên trong tiểu đội của chị đó! Còn nhớ không, Thơ ? Một năm qua rồi, chưa được gặp lại. Bây giờ mới được thấy mặt thì lại đang... đánh lộn tưng bừng! Có chuyện gì đó, các em ? 

Chết, nguy quá! Thế nào cô bé nghê gớm này cũng sà vào ôm lấy chị tôi kể lể chuyện lôi thôi xảy ra hôm qua tại Thủ Đức thì tụi tôi nguy mất. Lộ bí mật hết trơn còn gì!... Nhưng tôi đã lo hão! Và tôi chưa hiểu bé Thơ nhiều! Không ngờ bé lại là loại con gái đủ can đảm chịu đựng những cái rắc rối riêng tư, không hề mách lẻo cho bất cứ ai biết để cầu cứu. 

Cô gái nhỏ ngó chị An tươi cười, nói lảng: 

- Có gì đâu chị An! Em đang chiếu ống nhòm đi tìm bắt hai con chim đẹp của em bay lạc vào đây mà không thấy... Có vậy thôi chị An à! 

Tôi giật mình vì câu nói xéo của bé Thơ nhưng vẫn điềm tĩnh... trả đũa: 

- Cô bé lang bang đi vào bờ cỏ vườn nhà mình, chị An à, trên tay khệ nệ cái ống nhòm làm em nghi cô ta rình rập cái gì trong nhà mình, nên em và Trí đã bắt giữ lại đó! 

- Thôi được, chị hiểu rồi! Thôi bắt tay giảng hòa đi. Vào tất cả trong bếp này! Chị pha cho mỗi emmột ly nước ngọt uống. Hà, vui quá! Nhưng tiếc là chị không ở lại lâu được với các em đâu! Ối chà! Đang tập kịch thì chợt thấy quên mất mấy trang phụ bản nên chị phải cấp tốc về lấy. Uống nước đi, ba em! Và hứa với chị là không lộn xộn nữa, nghe! 

Rồi bẹo má bé Thơ một cái, quay lại mỉm cười với Trí và tôi, chị nhẹ nhàng bước ra. 

Bé Thơ uống cạn ly nước nho, đặt ly và đẩy nhẹ vào giữa bàn: 

- Rồi! Giờ đây tôi bảo thẳng cho hai anh biết: Ba tôi chưa hề thấy mặt hai cái khuôn đúc tiền quái quỷ đó bao giờ. Mà không hiểu hai anh moi ở đâu ra vậy không biết ? 

Tôi nói ngay: 

- Hừ! Có thể là bác nhà chưa từng thấy mấy cái đó thật! Nhưng phải có ai đặt để vào ngăn kéo từ trước thì tụi tôi mới lôi ra được chứ! Không lẽ hai thanh sắt ở đâu rồi tự động "bò" vào nằm sẵn đó ? 

Giọng nói bé Thơ chua như dấm: 

- Phải! Anh lý luận hay lắm! 

Trí quay lại: 

- Đừng nói vậy bé Thơ! Chiêm nó nói đúng đó! Vì, nếu không phải ba bé để hai cái khuôn vào đó thì ai, ai để ? 

Bé Thơ lại nổi giận vì câu hỏi khó trả lời: 

- Anh muốn làm khó tôi ? Thì đây, tôi cho anh biết này! Ba tôi làm cái nghề buôn bán tem cổ, tiền cổ này đã từ 20 năm nay rồi chứ không ít đâu, nghe! Và không bao giờ ông chịu làm điều gì gian dối cả! Còn các anh! Các anh hãy còn mới xíu xiu tuổi đầu mà về vấn đề tiền bạc này sao đã có vẻ thành thạo ghê, há! 

Tôi nhịn không nổi nữa: 

- Á, à! Vậy ra cô nghi ngờ chúng tôi đấy! Và cố mò đến tận nhà tôi để rình mò do thám đấy, hừ! 

- Tôi chỉ muốn tìm hiểu những gì còn mờ ám trong vụ này, và lý do tại sao các anh sốt sắng, hăm hở về việc khám xét bắt bớ ba tôi dữ vậy ? Các anh là... gì mới được chứ ? Các anh làm công việc gì, hay các anh là... thám tử ? 

"Sếp" tôi hắng giọng: 

- Cô bé Thơ nói đúng! Chúng tôi là thám tử tư! 

Con nhỏ nheo nheo cái mũi, ánh mắt nghi ngờ: 

- Thôi đi! Xạo! 

Trí liền chạy xuống nhà kho lôi cái đồ nghề truyền âm cùng cái máy phát âm, cái micro tí xíu cho bé Thơ coi, đồng thời anh kể một lô những dụng cụ khoa học như kính hiển vi... cho cô bé nghe. Lúc này nét mặt con nhỏ đổi khác hẳn, vui vẻ rạng rỡ: 

- Vậy ra các anh là thám tử tư thiệt hả ? Nhưng vì sao các anh lại mò đến tận nhà tôi lận ? 

CT1 liền kể lại nội vụ từ đầu cho tới lúc phát giác được hai cái khuôn đúc tiền giả trong cửa tiệm của ông Danh Điềm, ba cô, cho cô nghe. 

Bé Thơ lẩm bẩm: 

- Những khuôn đúc tiền giả! Hừ! Chắc các anh chưa hiểu được nỗi khổ của cha con tôi khi thấy các anh moi ra từ trong hộc quầy hai cái khuôn ác hại ấy! 

Trí nói ngay: 

- Chúng tôi cũng rất ân hận, cô Thơ à! Nhưng chúng tôi chỉ làm việc theo bổn phận. 

Bé Thơ bất giác đưa tay lên chùi mắt. Giọng nó nghẹn ngào: 

- Tôi vẫn biết khóc là hèn, là xấu lắm, nhưng thật tình tôi lo cho ba tôi quá, trời ơi! 

Thế rồi bé Thơ kể lể cho hai đứa tôi nghe chuyện gia đình của bé! Má bé đã mất đi được ba năm rồi. Và từ ngày đó, ông Danh Điềm đâm ra mắc bệnh đau tim khá nặng. Bác sĩ đã căn dặn phải hết sức tránh cho ba bé mọi sự xúc động, mọi lo lắng ưu tư. Nếu không, hậu quả sẽ có thể vô cùng tai hại. Rồi cô bé kết luận: 

- Như các anh thấy đó, chuyện rắc rối từ đâu đem tới này rồi sẽ hành cơn bệnh ông ra sao ? Còn ai dám tới mua đồ nhà tôi nữa ? Cha con tôi sẽ nghèo khổ, sạt nghiệp! Trời ơi! Không biết kẻ nào đã manh tâm gian ác đem liệng hai cái thanh sắt ác hại đó vào ngăn kéo nhà tôi ? Không thể đoán biết kẻ đó là ai, tôi muốn phát điên lên được đó! 

Trí sốt sắng: 

- Muốn thế, chỉ còn cách là giao phó việc khám phá cho những nhà chuyên môn thì có thể hy vọng! 

Tôi phụ họa theo: 

- Những nhà chuyên môn theo dõi kẻ gian, thân thập mọi dấu vết khả nghi... để truy ra thủ phạm.

Bé Thơ đột ngột reo lên: 

- Nếu vậy thì tôi có thể nhờ các anh, vì các anh là thám tử mà! – Cô bé bỗng đỏ ửng mặt – Miễn là... miễn là các anh đừng đòi một giá tiền quá cao... 

Trí khoát tay: 

- Thôi! Khoan nói đến chuyện tiền nong trả công cho thám tử vội! Chúng tôi chỉ cần ba bé Thơ chia cho anh em tôi một số lợi tức một khi công việc buôn bán của bác lại hoạt động điều hòa, lời lãi thu vào kha khá như trước. Vậy thôi! 

Đôi mắt cô bé loáng lên một ánh vui mừng: 

- Nếu vậy thì hay quá! Vậy thì chắc chắn ba tôi sẽ trút được gánh nặng lo âu nếu hay được tin này... 

Trí vội vã ngắt lời bé Thơ: 

- Ấy, ấy! Không được đâu! Chớ nói hở cho bác biết một tí gì về vụ này, vì hai đứa tôi hoạt động rất bí mật. Ngoài bé Thơ ra, nếu có người nào nữa hay được, thì cuộc điều tra sẽ hư hết đó! 

- Thôi được! Tôi hiểu rồi! Ý anh muốn là tôi phải hết sức giữ bí mật về hoạt động của các anh, ngay cả với ba tôi, tôi cũng không được thố lộ, phải không ? Nhưng liệu việc điều tra kéo dài chừng bao lâu ? 

- Cái đó còn tùy nhiều trường hợp chứ! Chưa thể nói chắc được! Có nhiều điểm cần phải điều tra tìm hiểu ngay. Ví dụ như sự việc tên Sáu Goòng đem bán đồng tiền cổ mà chịu lỗ năm trăm đồng bạc chẳng hạn! 

Tôi hí hửng đưa ra một nhận xét để bé Thơ phải phục sát đất: 

- Có gì mà phải điều tra tìm hiểu cái điểm đó ? Sáu Goòng túng tiền thì chịu bán lỗ. Có vậy thôi! Mà chính ông ta cũng đã nói ra miệng như vậy mà! 

Trí mỉm một nụ cười: 

- Ờ há! Thế rồi sau khi bán lỗ cho thằng Bình, tám ngày sau, Sáu Goòng lại còn có tiền trả lại hai ngàn đồng cho thằng nhỏ. Và như chúng ta đã thấy, khi lấy tiền trả lại cho Bình, Sáu Goòng đã móc ra một bó bạc bự toàn giấy 500 xanh. Như vậy mà Chiêm dám bảo là lão Sáu... kẹt tiền đó, hả ? 

Quả tình tôi đã quên bẵng mất chi tiết đó. Đúng! Tay Sáu Goòng thật ra không nghèo và không bị kẹt tiền một ly nào hết. 

Trí tiếp tục: 

- Chưa hết! Còn một điểm này nữa! Khi chúng mình đem đồng tiền cổ đến trả và cho y biết rằng đó chỉ là một đồng tiền giả, rõ ràng là y không hề để ý xem xét coi đồng tiền đó có giả thiệt không, hay là chúng mình nói láo. Thử gặp bác Danh Điềm coi, bác sẽ săm soi bằng kính hiển vi thật cẩn thận rồi mới quyết đoán lời chúng ta nói là đúng hay sai. Như vậy chúng ta có thể kết luận rằng: Khi thấy tụi mình đem đồng tiền cổ đến nhà trả lại lão, lão đã biết trước là đồng tiền ấy... giả! 

Tiếng bé Thơ: 

- Nhưng còn hai cái khuôn đúc kia, mà các anh lôi từ ngăn kéo nhà tôi ra đó! Giải thích ra sao ? Đó là điều làm cho ba tôi đau buồn nhất đấy! 

- Tôi đã thảo luận kỹ với "vị phụ tá" của tôi đây và chúng tôi đều đồng ý ở một điểm là: Hai cái khuôn đúc đó đã được ai để sẵn vào đấy với dụng ý khiến cho mọi người chĩa mũi nhọn nghi ngờ vào ba cô. 

Mặt bé Thơ cau lại: 

- Nhưng ba tôi có bị người nào thù ghét bao giờ ? Vậy mà ai lại nỡ làm cái việc hại người ghê gớm đó ? 

- Hừ, ai ? Thì tất cả vấn đề là ở đó! Là ở cái chữ "ai" đó! Tìm được câu trả lời thỏa đáng cho chữ "ai" đó là bài toán khó coi như đã tìm thấy đáp số! 

Đột nhiên Trí đứng lên, tiến ra cửa: 

- Thôi, xin lỗi tất cả nghe, tôi phải trở về làm nốt mấy cái hình chụp bằng ánh sáng đỏ đây. CT3! Ngày mai 10 giờ đến gặp tôi tại "tổng hành dinh" nghe! 

Bé Thơ gọi to: 

- Ấy, chút xíu đã anh Trí! Này, công việc diễn tiến tới đâu, làm sao tôi biết được, anh ? 

Trí quay mặt lại. Lời đáp của anh có một giọng rất nhà nghề: 

- "Thân chủ" của chúng tôi ai ai cũng nhận được báo cáo hàng ngày. Cô có thể yên trí là sẽ nhận được tin tức đều đều mỗi ngày về hoạt động của hãng chúng tôi. 

Bé Thơ hăm hở: 

- Tôi có thể phụ với các anh một tay trong cuộc điều tra này ? Tôi đã đọc nhiều truyện trinh thám cho nên tin rằng sẽ giúp sức được. 

Trí nhẹ nhún vai và... tôi cũng bắt chước anh. Giọng nói của "sếp" lại đầy vẻ trịnh trọng: 

- Cô cứ để vụ này cho chúng tôi lo! 

Tôi vội vã thêm: 

- Vì nó có thể nguy hiểm cho những ai không chuyên môn! 

Bé Thơ xịu mặt: 

- Thôi được! Nhưng nếu có cái gì cần đến, các anh cứ cho biết ngay, tôi sẽ sẵn sàng tiếp tay với các anh. 

Dứt lời, cô bé lủi thủi ra về. Trí cũng nhẩy lên xe đạp. Trước khi đạp vút đi, anh dặn tôi: 

- Ngày mai, 10 giờ nghe Chiêm! Đến đúng giờ đấy! Chúng mình sẽ đi Thủ Đức, tới nhà Sáu Goòng . Hà! Cái cửa tiệm lạc soong của ông ta đã làm tôi "khoái" rồi đó! Đi ngủ sớm đi, nghe! E có dịp cần đến sức mạnh nhiều đấy! 

Nghe dứt lời Trí nói, bất giác tôi cảm thấy hai cánh tay sởn da gà và tóc trên đầu như dựng đứng cả lên. Lý do: trong trí nhớ vừa hiện lên ánh mắt dữ dội của Sáu Goòng lúc ở Biện lý cuộc đi ra.
_______________________________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG IX - X

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét