Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015

CHƯƠNG XIII, XIV_NGỌC BÁU NGAI VÀNG

CHƯƠNG XIII

BÁO ĐỘNG TẠI PHI TRƯỜNG

Vấn đề thật là gay quá! Đem cái xe ra khỏi biệt thự, ngay bây giờ. Mà bằng cách nào chứ? 

Trí và tôi đều không có bằng lái xe, giấy tờ của bác Phối thì đã bị tịch thu, còn Hà Lam thì lại chỉ có bằng lái do Anh Quốc cấp chưa xin đổi ra bằng Việt Nam. 

Tôi khẽ bảo Trí: 

- Việc gì phải đem xe đi chỗ khác? Lục xét ngay đây không được sao? Bà Lan Anh có hỏi, tụi mình cứ nói sự thực, chắc bà cũng chẳng la đâu! 

Trí rít qua kẽ răng: 

- À, ngon nhỉ? Thế lỡ tụi mình kiếm ra được báu vật bí mật đó, rồi hai tay Kha Bỉ, Du Đả biết được thì tính sao đây? Không được! Nguy hiểm lắm! Phải lái nó đi tới một chỗ nào vắng vẻ không ai biết rồi mới lục lọi bới tìm một cách kín đáo được chứ! 

Bốn người chúng tôi cứ lúng túng mãi, rút cuộc giáo sư Bích Tâm ở trong nhà bước ra bảo hai anh em cùng lên xe của ông ra về. 

Cả sáng hôm sau nữa, phải xách giỏ theo má đi chợ, tôi chẳng còn phút nào rảnh để tới nhà Trí nữa. Mãi tới hồi 11 giờ, gần buổi trưa, má tôi mới chạy ra vườn, bên luống rau cải hoa vàng, tôi đang cắm cúi xới cỏ vun gốc: 

- Chiêm! Cậu Hải Minh gọi điện thoại cho con kìa! Vào đi, mau! 

Toàn thân tôi bất giác run lên nhè nhẹ. Hải Minh? Cậu Hải Minh yêu quý của tôi? Cậu từ Ca-sa-bỉ-ba quốc gọi điện thoại về? Chắc phải có việc gì quan trọng lắm! Nếu không… tôi lật đật liệng cuốc tất tả chạy vào. Má tôi đang cầm ống điện thoại: 

- Cậu Hải Minh! Đây, cháu Chiêm đây này cậu! Để tôi đưa máy cho cháu nói chuyện với cậu nghe! 

- Hả! Chiêm hả! Cậu Hải Minh của cháu đây! Mạnh khoẻ chứ Chiêm? 

Tiếng nói nói trầm ấm của cậu tôi vang vang trong ống nói rõ ràng khiến tôi tưởng chừng như đang đứng tại phòng ba tôi kế bên đó. 

- Cậu ơi! Hiện giờ cậu đang ở đâu thế, hả cậu? Từ Ca-sa-bỉ-ba cậu gọi về đấy hả? 

Một tràng cuời ròn rã tiếp theo liền câu tôi hỏi: 

- Không, không đâu cháu Chiêm! Hiện thời cậu đang ở… Việt Nam, nước Việt Nam yêu quý của cậu cháu mình đây, Chiêm à! Ở ngay phi trường Tân Sơn Nhất đây này. Cậu được lệnh sang đây nhận một chiếc phi cơ mới toanh, đẹp ghê hồn, Chiêm à! Cậu chỉ muốn Chiêm, Trí lên được đây để ngắm chiếc phi cơ lộng lẫy đó một chút. 

- Trời ơi! Vậy thì thú quá, cậu ơi! 

- Thế thì được! Cậu đã nói với má cháu rồi! Hai anh em đi taxi lên phi trường ngay, gặp cậu. Rồi cậu sẽ mượn xe ở đây đích thân lái đưa hai anh em về. Cậu được phép ở lại đây 3 ngày để nhờ mấy ông kỹ sư kiểm soát lại thật kỹ mọi cái trong chiếc phi cơ đã. Khi tới đây, hai anh em nhớ tìm gặp cậu tại “hangar” số 10. Nhớ nghe! Cậu chờ ở đó! Cúp nghe! 

Tôi sướng quá run tay, mãi mới gác được ống nghe lên máy. Vừa xong đã nghe tiếng má tôi: 

- Đây! Má đã sửa soạn cho hai anh em hai ổ bánh mì thịt đây. Đi thay quần áo đi! Xong gọi cho thằng Trí hỏi nó có muốn đi chơi với con lên gặp cậu và xem chiếc phi cơ mới không nhé! 

Khi nhận được một tin giật gân như thế, tôi thấy rõ ràng là Trí đã cố gắng rất nhiều để cố nén niềm vui sướng bồng bột trong lòng không để phát lộ ra ngoài. Nhưng tôi dư biết là được gặp mặt cậu Hải Minh, nhất là được coi tận mắt, mó tận tay chiếc phi cơ vĩ đại, lộng lẫy và tối tân do cậu sử dụng, Trí chắc hẳn cũng thích thú chẳng kém gì tôi. 

Không may cho hai anh em, bữa đó nhằm đúng ngày công nhân hãng Shell đình công, xe taxi vắng bóng rất nhiều, ngay cả xích lô máy cũng chẳng thấy một cái. Từ khu Ba Chuông lên Phi Trường Tân Sơn Nhất không xa gì cho lắm, có thể đạp xe đạp lên được, nhưng lên đến nơi rồi biết quăng hai con ngựa sắt ấy vào đâu cho được. 

Đứng chờ taxi có tới nửa tiếng đồng hồ mà tôi tưởng như kéo dài đến nữa ngày. Mãi gần xế chiều, hai anh em mới lên tới cổng phi trường. 

Nhân viên an ninh kiểm soát thẻ học sinh của chúng tôi rất kỹ. Cũng may mà cậu Hải Minh đã có lời dặn dò họ trước nên các nhân viên gác cổng để hai anh em qua không một chút khó khăn. Chưa hết: hai anh em còn đang ngơ ngác ngó vào phi trường rộng mênh mông chưa biết nên đi đứng ra sao thì đã thấy một chiếc xe Jeep đậu xịch ngay bên cạnh. Hai nhân viên an ninh mặc sắc phục tươi cười hỏi chúng tôi có phải là cháu ông Hải Minh. Chưa đầy năm phút sau, hai anh em đã đặt chân trước hangar số 10. 

Nhà gì mà rộng lớn như bãi đá banh sân vận động Cộng Hòa, mái lợp toàn một loại tôn trong để lọt ánh sáng như ở ngoài trời, sàn láng xi-măng nhẵn nhụi. Có tới gần mười chiếc xe cần trục di chuyển những cầu thang cao ngất nghểu, trông hoa cả mắt. Bất giác tôi xán tới đứng gần bên Trí: 

- Nhà gì mà rộng mênh mông trông… khiếp quá! 

Trí im lặng. Ngó mặt anh tôi nhận ra tia mắt anh cũng có vẻ lạc lõng ngơ ngác chẳng thua gì tôi. 

Bên ngoài, bóng hoàng hôn đã bắt đầu dày đặc, nắng chiếu rọi qua mái tôn trong chỉ còn chiếu sáng lờ mờ. Trong hangar vắng lặng một cách khác thường. Quả là một điều khó hiểu. Khi chiếc xe Jeep đưa Trí và tôi tới đây, đi ngang mấy gian khác, toán nhân viên đang thay phiên làm ồn ào náo nhiệt lắm kia mà. Sao riêng hangar số 10 lại thế này? Và cậu Hải Minh của tôi đâu chẳng thấy? 

Trí khẽ rỉ tai tôi: 

- Thây kệ! Tụi mình cứ thử tìm chiếc phi cơ mới của cậu xem? 

Hai anh em theo nhau tiến vào giữa gian hangar, len lỏi qua những chiếc phi cơ to lớn kềnh càng đứng im sừng sững trong bầu không khí im lặng và bí mật. 

Đột nhiên Trí nắm chặt cánh tay tôi. Tiếng anh nói phào phào bên tai: 

- Kìa! Phi cơ của cậu Hải Minh kia kìa! 

Theo ngón tay anh chỉ, quả nhiên tôi nhìn thấy chiếc phi cơ mới toanh sơn màu Ca-sa quốc, nghĩa là màu xanh lá cây thật nhiều xen lẫn một vài sọc màu đỏ sậm. Có tới năm cái thang bằng nhôm sáng loáng thả từ mấy ô cửa dọc theo thân máy bay xuống tới mặt đất, nơi cửa phía đuôi, một xe cần trục sơn màu vàng túc trực sẵn sàng. 

Hai anh em nhẹ tiến lại gần. Tôi đặt chân lên bậc một cái cầu thang nhôm và không hiểu tại sao, có một cái gì thúc đẩy, khiến tôi ngửng phắt đầu lên. 

Thời gian ánh chớp, tôi đưa nhanh tay đẩy Trí lùi lại. Rồi hai anh em ngồi thụp xuống sau chân cầu thang, nấp dưới bụng phi cơ. Tôi nói không ra tiếng, Trí hỏi dồn dập: 

- CT3! Cái gì vậy? 

- Tôi vừa thấy cái gì động đậy sau ô cửa trên phi cơ đó Trí! Rõ ràng cái màn gió vén chếch lên, khi chợt thấy tôi ngó lên liền buông lẹ xuống mà. 

Trí và tôi thu người ngồi im một lúc lâu, tâm tư khắc khoải, hồi hộp vô cùng. Mà quái thật! Sao chẳng thấy cậu Hải Minh của tôi đâu cả? Một lúc lâu sau, hai đứa từ từ ngẩng đầu lên nghểnh mãi cổ cho tầm mắt khỏi vướng khuất bụng phi cơ. Có ánh sáng lờ mờ ở phía trong hắt ra. Đột nhiên, bốn mắt chúng tôi thấy rõ một bàn tay giơ lên vén nhè nhẹ tấm màn gió tại một ô cửa tròn. Rồi một khuôn mặt hiện ra sau khuôn kính. Không phải cậu Hải Minh. Người này đội một cái mũ nỉ, hình nón không chóp, bằng nỉ đen. Loại mũ giống kiểu mũ của mấy chú chà và thường đội mà chúng tôi thường gọi giỡn là “đấu cà mèn” 

Chưa hết! Trên mép ông lại còn có một bộ râu vểnh rất đẹp, đen nháy. 

Tôi lẩm bẩm: 

- A, a!… Tay kia đang theo dõi chúng mình và hình như có vẻ lẩn lút sợ chúng mình rình mò hắn thì phải. Tính sao bây giờ, Trí? 

“Sếp” tôi không trả lời. Anh chỉ đưa mắt đăm đăm nhìn ông “cà mèn” 

Bất giác tôi ngồi nhích ra xa anh một chút, giọng lo ngại rõ rệt: 

- Hay tụi mình đi ra ngoài kia chờ cậu Hải Minh đi. 

Trí đưa nhanh tay giữ tôi lại: 

- Để coi tên này định làm cái gì đã! 

Nghe dứt lời tôi cảm thấy như có luồng điện chạy dọc theo sống lưng khiến tôi rùng mình. “Sếp” thản nhiên: 

- Bây giờ tụi mình lủi nhanh xuống phía đuôi phi cơ, – anh giơ tay chỉ chiếc thang nhôm sáng loáng, – leo cái thang đó lên tới nóc phi cơ. Như vậy, ghé tai xuống gần mấy ô cửa sổ tròn may ra nghe được tiếng động bên trong đó. 

- Uả! Nhưng để làm gì chứ? Biết đâu cái tay “cà mèn” kia lại chẳng có quyền được ở trong đó? 

- Ai chả biết thế! Nhưng lỡ là một tay do thám Ả Rập có nhiệm vụ lẻn vào… phá hoại thì sao? 

Rồi không đợi tôi trả lời, Trí đã rảo bước chạy nhanh lại phía cái thang. Bí quá, không biết làm cách nào, ngồi lại một mình tại chỗ nấp thì ghê quá, tôi chỉ còn nước bước lẹ theo “sếp”. 

Trí đã leo lên bậc thứ hai. Tôi vừa bám vào leo theo, cái thang đã đu đưa khiến tôi có cảm giác như vừa bị ai bóp mạnh vào bao tử một cái. Trèo lên được phía trên ô cửa ra vào ở hông máy bay, Trí bỗng dừng lại và tôi cũng làm theo anh. Cả hai cùng vểnh tai nghe ngóng. Mới đầu không nghe được một tiếng gì. Chưa đầy hai phút sau đã nghe tiếng người nói chuyện mỗi lúc một rõ thêm, theo với bước chân tiến đến gần. Bốn tia mắt liếc nhanh qua ô cửa: hai người đàn ông vừa đặt bước trong lòng phi cơ vừa nói chuyện, bốn cánh tay vung vẩy nhịp nhịp cho những lời đối thoại; Trí và tôi ngây ra như tượng gỗ chẳng hiểu họ nói chuyện gì. Khổ ghê: họ nói toàn tiếng… Ả Rập. 

Một trong hai người, đúng tay đội “cà mèn” bước xuống thang, ra khỏi máy bay. Hắn ta đứng ngay dưới chân chúng tôi, trên mặt đất, quay mặt lại “a rỉ, a rả, a rẻ” một hồi với tên còn lại trên máy bay. 

Tôi cố nhịn không dám thở mạnh. Nguy quá! Tay “cà mèn” này mà bất chợt ngẩng đầu lên, thì chúng tôi nguy mất. 

Ô kìa! Hắn ta ngẩng đầu lên thật kìa. Lập tức, lại một tràng “súng liên thanh” a rả, a rả. Không hiểu hắn nói gì, nhưng nhìn nét mặt tôi biết ngay là hắn đang nổi giận ghê gớm. Cánh tay dài ngoẵng của ông “cà mèn” chỉ thẳng lên chỗ tôi và Trí rồi thét lên, ý chừng gọi tên ở trong phi cơ. 

Trí và tôi bò nhanh lên đỉnh nóc máy bay rồi cứ thế tung chân chạy thật lẹ về phía đuôi. Bên dưới, tiếng la hét thất thanh vang lên lồng lộng. Tôi biết ngay rằng cả hai tay Ả Rập đều đã xuống tới đất và đang chạy lại phía đuôi để đón bắt chúng tôi. 

Hai đứa nắm được đầu thang cùng một lúc, liền đánh đu tụt xuống. Chân vừa chạm đất là đã cắm cổ lao vun vút về phía cửa hangar. Sát sau lưng tôi, Trí chạy, nện gót chân thình thịch. Ngoài ra không nghe tiếng chân nào khác. Hú vía! Hai anh em chạy nước rút, đã bứt xa được ông “cà mèn” và tên đồng bọn. Hứng chí, tôi tăng thêm tốc độ. Đột nhiên… “huỵch”, chân vướng phải dây giày tuột ra từ lúc nào, tôi ngã sóng soài trên mặt xi-măng. Qua giây phút điếng người, vừa hấp háy mở được đôi mắt, tôi nhận ra ngay là trán tôi đang dán sát vào mũi một đôi giày đánh “si-ra” bóng loáng. Đôi giày của người lớn! 

Một ý nghĩ ghê rợn loé nhanh trong trí óc: 

- Lần này thì hết chạy rồi!... Trước khi tôi thu được đủ can đảm ngẩng đầu lên để xem người mang đôi giày này là ai, đã nghe một giọng nói vui vui xen lẫn vẻ riễu cợt: 

- Điệp viên Trần Đình Chiêm đây chắc! 

Tôi đã nhận ra giọng nói của ai rồi. Thì ra, tôi đang nằm sóng soài ngay dưới chân cậu Hải Minh.


CHƯƠNG XIV

CẬU HẢI MINH

Cậu Hải Minh đã đỡ tôi đứng dậy. Tuy bị cái ngã như trời giáng khá đau, tôi vẫn còn đủ sức đưa mắt nhìn quanh và quay ngoắt mặt đi khi chợt trông thấy vẻ mặt hầm hầm của ông đội mũ “cà mèn”. Cậu Hải Minh cất tiếng hỏi, giọng lo lắng: 

- Cháu thấy sao hả Chiêm? Ngã có đau không? 

Tôi lắc đầu thay câu trả lời, một tay đưa lên che mắt như muốn xua đuổi một đám sương mù đang lung linh nhảy múa trước mặt. 

Cậu lại càng ngạc nhiên hỏi tiếp: 

- Ủa! Mà thế này là sao chứ? 

Tôi chưa kịp trả lời, ông “cà mèn” đã tuôn ra một tràng “a rỉ a rả”, giơ tay chỉ thẳng vào mặt tôi và chỉ luôn cả Trí đang từ từ tiến đến. 

Đợi cho ông Ả Rập nói xong, cậu tôi mới gật gật cái đầu: 

- À, vậy tôi hiểu rồi! 

Rồi cậu quay nhìn ông “cà mèn” mà “a rả rả, a rỉ rỉ” một thôi một hồi. Người Ả Rập này có vẻ hiểu ra, gật đầu lia lịa. Khi cậu tôi nói xong, ông ta vui hẳn nét mặt, cúi xuống thật thấp, đặt lòng bàn tay phải lên trán: ông “cà mèn” kính cẩn chào cậu tôi trước khi bỏ đi. 

Sau khi nghiêm nét mặt chào đáp lễ, cậu tôi quay lại: 

- Rồi, bây giờ cậu đưa hai anh em về khu Ba Chuông nghe! 

Khi cả ba cậu cháu đã an vị trong chiếc xe hơi mượn của một người bạn, cậu tôi liền nói: 

- Cũng may mà cậu về kịp lúc đấy. Cậu quên không dặn hai anh em là không được tự tiện vào trong hangar nếu không có phép. Tay Ả Rập hồi nãy có thể bắt giữ hai anh em giao cho Cảnh sát đấy. Thật là may. Không thì cậu lại phải chạy để xin bảo lãnh lòng vòng mất công ghê lắm nghe! 

Tôi liếc nhanh mắt nhìn Trí và tự nhủ: hai đứa dại dột quá chừng. Tự nhiên lại lò mò vào tận chỗ để máy bay… giở trò trinh sát, thám tử ra, mà thử hỏi chúng tôi có quyền hành gì mà làm thế chứ? 

Trí trái lại, vẫn có vẻ tỉnh táo như không. Vừa ngồi yên chỗ, anh đã nhìn cậu tôi hỏi ngay: 

- Cái ông đội mũ “cà mèn” đó tên là gì vậy, thưa ông Hải Minh? 

Cậu tôi cười vui: 

- Ấy, ấy! Nhà thám tử trứ danh “Tài trí” làm chi mà khách sáo dữ vậy? Trí cứ gọi cậu là cậu Hải Minh như em Chiêm đó có phải thân mật hơn không? 

Trí cũng cười sung sướng: 

- Dạ, vâng! Nếu cậu cho phép! 

- À, cái ông “cà mèn” đó tên Pha-Ra-Ma-lả. Ông ta là Tổng Quản Đốc tài chánh của triều đình Ca-sa-quốc đấy. Ông ta cùng với cậu qua Việt Nam để thanh toán món tiền khổng lồ… mua máy bay đấy. 

Sau một giây ngập ngừng: 

- Theo ý cậu… ông Ma Lả này cũng được lắm. 

Đột nhiên cậu tôi xoay qua câu chuyện máy bay: 

- À, té ra hai anh em chưa kịp lên phi cơ để coi hả? Thôi được, để cậu liệu thu xếp lúc nào tiện đã. Trời! Bên trong đẹp và tiện nghi hết chỗ nói, Chiêm Trí à. Tân vương Rả Bây đã cho thỉnh một chuyên viên người Nữu-Ước qua tận đây để đích thân điều khiển việc thiết trí trang hoàng. Bước vào phi cơ, người ta có cảm tưởng như đang ở trong một căn nhà sang trọng: nào phòng ngủ, phòng ăn, những bức danh hoạ, thảm thêu. Tóm lại, có thể gọi được là một cái lâu đài bay đấy. 

Đột nhiên tôi thấy kiến bò bụng, buột miệng: 

- Thế… thế có nhà bếp nấu ăn không cậu? 

Cậu Hải Minh mỉm cười, biết ngay là tôi đã đói lắm rồi liền cho xe ngừng trước một quán ăn. 

Ba đĩa bánh mì bít-tết thơm phức được bưng lên. Cậu tôi xoa tay thích thú: 

- Úi chà! Bít-tết bò ngon tuyệt! Ở Ca-sa-bỉ-ba thì làm gì có của quý này. Chỉ thịt cừu là sẵn. Ăn thịt cừu riết rồi cậu dám suốt ngày sẽ chỉ kêu “be he, be he” cho coi… Rồi, nào ăn đi, hai anh em! Vừa ăn vừa kể lại cậu nghe xem ở nhà đã xẩy ra những chuyện gì nào. 

Tôi vắt thêm chanh vào miếng bít-tết vàng ngậy: 

- Cậu ơi! Hai tên Kha Bỉ và Du Đả đã qua đây rồi đó cậu! 

- Ừ, cậu biết rồi! Thế tụi chúng làm cái gì ở đây thế? 

Trí và tôi tranh nhau kể lại cho cậu Hải Minh nghe âm mưu quái quỷ hai tay Ả Rập đã thi hành để làm cho bác Phối bị mất bằng lái xe. 

- Á, à! Thế hai anh em phải làm thế nào gỡ được tôi cho bác ấy chứ? 

Trí thản nhiên nói tỉnh như không: 

- Có chứ, cậu! Cái đó dễ quá mà! 

Tôi trợn mắt nhìn anh, ngạc nhiên quá sức: việc gỡ tội cho bác tài Phối ngó bộ rắc rối khó khăn vậy mà anh dám ngang nhiên nói là dễ quá! Và tôi cất tiếng nói, giọng chua như chanh, hỏi móc: 

- Ờ, dễ thế kia đấy! Mà anh đã gỡ tội cho bác Phối hồi nào, sao chẳng nói cho tôi biết gì hết thế? 

Trí nhìn tôi trả lời thật chậm, như đếm từng tiếng một: 

- Mình tưởng Chiêm biết rồi chứ! Vì chính… Chiêm đã minh oan cho bác tài xế hiền lành đó mà! 

Tôi ngây người định bắt Trí giải thích rõ thì đã có tiếng hỏi của cậu Hải Minh: 

- Làm cho bác tài Phối bị tịch thu bằng lái xe! Để chi vậy? 

Trí: 

- Để tên Kha Bỉ nhẩy vào làm tranh chỗ của bác, lái xe cho bà Huỳnh Lan Anh. Như vậy hắn sẽ tiện dịp theo dõi liền liền Thái Tử Hà Lam và bới tìm lục lọi trong chiếc xe Rolls Royce lúc nào cũng được. 

Cậu tôi nhướng cao đôi chân mày: 

- Bới tìm lục lọi trong chiếc Rolls Royce? Mà để làm gì vậy? 

Trí : 

- Chắc cậu đã biết chuyện chiếc ly báu bằng bạch kim đựng nước Đồng Sinh trong ngày lễ đăng quang tại Ca-sa quốc chứ! Đó, cậu à! Cháu nghi là cái ly báu đó hiện giấu kỹ trong chiếc xe Rolls của bà Lan Anh! 

Cậu Hải Minh trừng mắt ngạc nhiên: 

- Nói lạ! Chiếc ly báu sao lại có thể lọt ra khỏi Ca-sa-bỉ-ba quốc được? 

Trí và tôi liền kể đầu đuôi câu chuyện tráo đổi đôi bình bông và việc tôi bắt gặp hai tên Kha Bỉ, Du Đả lục lọi bới tìm bên trong chiếc xe hơi quý của bà Lan Anh bằng một hộp điện tử hiệu Geiger. 

Cậu tôi chợt reo khẽ: 

- Ậy, ậy! nếu thế thì hai cháu đã bắt dính một vụ quan trọng tầy trời rồi đây…À, cái này khiến cậu nhớ lại được một điều… Im, im, coi nào… 

Cậu tôi thốt nhiên im bặt, vầng trán rộng cau cau, cặp lông mày nhíu hẳn lại. Trí và tôi, miệng há hốc, ngó chăm chăm vào đôi môi của cậu. 

-Ừ, đúng rồi! Cách đây khoảng hơn tuần lễ, chín, mười ngày gì đó, cậu có nói với một ông bạn làm quan trong triều về chuyện ngày lễ đăng quang sắp tới. Ông ta liền cho biết là Rả Bây đã thuê thợ kim hoàn làm một chiếc ly bằng bạc quý. Vị quan thấy vậy lấy làm lạ lắm không hiểu tên bạo chúa này thuê để dùng vào việc gì. Lúc đó thì cậu cũng chỉ cho rằng tên Rả Bây ham thích đồ đẹp quý. Nhưng giờ đây hai anh em cho cậu biết hai tên tay sai kia đã lục lọi bới tìm rồi đánh tráo đôi bình bông trong chiếc xe Rolls Royce thì… 

Trí ngồi im lặng. Tia mắt anh đăm đăm nhìn vào đĩa bít-tết mới ăn hết nửa. Tôi biết tính anh. Lúc đó là lúc anh đang mải suy nghĩ điều gì lung lắm. Đột nhiên anh “à” lên một tiếng thật to làm tôi giật nẩy người suýt buông rơi cả muỗng, nĩa: 

- Đúng rồi! Chắc chắn là chiếc ly báu của hoàng cung Ca-sa quốc đã vuột khỏi tay bạo chúa Rả Bây rồi! Và khi hắn phát giác ra việc mất ly đó, liền cấp tốc phái hai tên Kha Bỉ, Du Đả đi tuy lùng cho ra. Và nếu tụi tay sai này tìm không được, Rả Bây sẽ lấy cái ly bạc y thuê làm sẵn… để thế vào. Đúng rồi! Không có chiếc ly làm mạo đó, lễ đăng quang của y sẽ không có giá trị gì hết… 

Cậu Hải Minh vội ngắt lời Trí: 

- Khoan chút đã! Trí! Nhưng cậu thắc mắc không hiểu tại sao chiếc ly báu lại lọt ra khỏi vương quốc Ca-sa-bỉ-ba được chứ? Ngay sau giây phút vua Hà Kim băng hà, tên Rả Bây và bè lũ đã tức khắc thâu tóm đủ mọi thứ trong cung điện kia mà? Một chiếc kim gút cũng đừng hòng được bỏ sót, huống hồ… 

Trí nhìn cậu Hải Minh thẳng vào mắt: 

- Thế chiếc xe Rolls Royce? Chiếc xe to lớn lộng lẫy đó cũng đã ra khỏi Ca-sa quốc được đó cậu? 

- Hả? À chiếc xe Rolls Royce thì lại khác. Nó đã được gởi qua Anh Quốc có tới nửa tháng trước ngày vua Hà Kim chết kia mà. Gần một chục chuyên viên người Anh đã được triệu sang Ca-sa quốc để sửa đổi một vài chỗ trong chiếc xe. Nhưng theo cậu biết thì khi sang đến nơi, toán kỹ sư xe hơi đó đã tuyên bố là bắt buộc phải gởi toàn bộ chiếc Rolls Royce sang xưởng máy bên Anh đặng kiểm điểm, thực nghiệm lại một vài chỗ cần thiết mới được. 

Trí nở một nụ cười đắc thắng. Nụ cười thật rộng làm cho viền môi tươi của anh căng ra, nhếch lên, trông rất “đáo để”. Tiếng nói của anh nghe như tiếng loa thắng trận: 

- Vậy thì đúng quá rồi! Cậu chưa thấy gì sao, cậu? Cậu có nhớ trong bức thư viết cho Chiêm, cậu đã có nói rằng cái chết của vua Hà Kim có nhiều điểm khả nghi lắm mà! 

- Đúng như thế đó, Trí! Đa số người ở Ca-sa quốc nói quyết là Rả Bây đã sai người ám sát đức vua Hà Kim. 

- Như vậy thì đức vua Hà Kim, khi biết được âm mưu của tụi phiến loạn tất cũng đã thế thủ đề phòng mọi điều bất trắc để đảm bảo cho việc kế vị của con mình là Thái Tử Hà Lam chứ? 

- Đúng vậy! Vua Hà Kim yêu quý người con trai duy nhất là Hà Lam không để đâu cho hết. 

Trí nói tiếp: 

- Vậy thì giả thuyết của cháu là thế này: đức vua Hà Kim hiền đức mà lại khôn ngoan, đã gởi sang Anh quốc một lá thư yêu cầu chuyên viên giỏi sang sửa đổi một vài chỗ trong chiếc xe quý. Trong thâm tâm nhà Vua chỉ muốn tuồn đi chiếc ly báu, chìa khóa của ngai vàng. Để tránh tai mắt dòm ngó của do thám phe Rả Bây, vua Hà Kim còn đợi gì mà chẳng giấu kín nó vào phía trong chiếc Rolls Royce. Để rồi sau này sẽ ngầm báo cho con trai chỗ giấu đó đặng Hà Lam nắm được trong tay tín vật vô song mà bước lên ngai vàng kế vị vua cha. 

Cậu Hải Minh: 

- Chỉ tiếc rằng đức vua Hà Kim đã băng hà trước khi báo được cái tin quan trọng đó cho con biết. Thiệt may mà Trí lại… Này Trí! Cậu tin là cháu nói đúng. Cái ly báu đó nhất định phải ở nội trong chiếc xe Rolls Royce của bà Lan Anh. 

- Bởi thế nên chúng cháu mới cần phải tính đến chuyện đem chiếc xe đó ra một chỗ nào đó để lục soát kỹ càng. Hôm trước cứ lúng túng mãi vì không ai có bằng lái xe. Bây giờ thì dễ rồi vì đã có cậu. Hai tên Kha Bỉ và Du Đả cứ lẩn quẩn gần đây thành thử chúng cháu phải quyết định đem chiếc xe đi tới chỗ khuất mới được. Cậu giúp chúng cháu một tay nghe cậu Hải Minh! 

Cậu tôi vui vẻ: 

- Sẵn sàng! Cậu sẵn sàng tiếp ứng hai anh em một tay. Thôi giờ đây, hãy lo về nhà cái đã. 

Chờ cậu trả tiền xong, hai đứa tôi theo ra xe. Trí xin cậu lái xe lên thăm thú hầm đá Núi Voi một chút rồi về. 

Ba cậu cháu từ hầm đá ra về. Xe vừa ra khỏi con đường đất đỏ, sắp sửa lên đường cái, bỗng bóng một chiếc xe hơi vĩ đại sáng loáng lao nhanh như tên bắn, vút qua. Chiếc xe ào qua mặt ba cậu cháu rất nhanh nhưng cũng đã đủ khiến tôi há hốc miệng kêu không ra tiếng: 

- Trời! Con ma ánh bạc! 

Quả thật! Đúng là chiếc xe Rolls Royce của bà Huỳnh Lan Anh!
________________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XV, XVI

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét