Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015

CHƯƠNG XVII - XVIII_ĐỒNG TIỀN GIẢ

CHƯƠNG XVII

Không phải đợi giục tới lần thứ hai, tôi theo Trí, lao đi như gió cuốn. Đột nhiên phía sau có tiếng ré lên: 

- Chờ tôi với! Chờ tôi với! – Và tiếng đó, khổ thật, đúng là tiếng bé Thơ. Trong giây phút nguy tai đó, tôi còn biết làm gì hơn là chìa tay ra cho nó nắm, rồi cả ba lao đầu chạy bán sống bán chết ra phía con lộ đất đỏ. 

Trong khu nhà đã nghe tiếng rục rịch: tiếng mở cửa, tiếng người chạy túa ra khoảng sân rộng, và... ánh đèn "pin" chiếu loang loáng. 

Có tiếng nói lớn: 

- Có thấy gì đâu nào! Chắc anh thần hồn nhát thần tính rồi, anh Lân ơi! Có gì đâu nào! Yên tĩnh như thường hà! 

Tiếng Đặng Lân: 

- Biết đâu đấy! Rõ ràng tôi nghe tiếng nói nheo nhéo mà! Sục vào các bờ bụi coi! Đó! Cái bụi cỏ cao đó! Tụi oắt con đã giấu xe đạp trong đó hôm qua đấy! 

Rúc trong đám cỏ rậm, ba đứa chúng tôi thở không ra hơi, hoảng sợ xanh xám cả người đi. Cây cột xi măng, chỗ dựng xe đạp chỉ còn cách không bao xa, mà không đứa nào dám nhúc nhích. Liếc mắt nhìn kỹ, tôi giật bắn người khi nhận ra... có thêm một chiếc xe đạp nữa... cũng dựa nghiêng vào cây cột. 

Tiếng bé Thơ phào phào bên tai: 

- Xe của tôi đó! Để đó không sợ lạc chỗ, heng! 

Tôi nghiến răng kèn kẹt: 

- Ừa, ừa! Để xe đó dễ thấy lắm! Tụi Đặng Lân mà tiến lại thêm chút nữa, chắc bắt gặp mấy cái xe đạp cũng không khó, heng! 

Vừa nói, tôi vừa tức giận tưởng phát điên lên vì cái con bé "tiểu nữ tặc", nhưng không lẽ lại... hét rầm lên. 

Trí nhẹ chỉ bàn tay về phía bên trái! 

- Chúng ta bò vòng qua phía bên này. Tụi nó đã tràn lên con lộ đất và chặn đường rút lui của tụi mình rồi. Cẩn thận nghe, nào... tiến! 

Sau hơn một phút bò bốn chân, chúng tôi đã vớ được xe đạp, nhẩy phóc lên, đạp bạt mạng, ngược với hướng đi ra đường cái nhựa. Có tới mười phút sau, Trí mới là người đầu tiên cất tiếng. Anh hét lên: 

- Trời đất ạ! Bé Thơ kỳ quá! Đã bảo đừng đi theo, không nghe. Chút xíu nữa làm tụi này bị chốp hết à! 

Con bé chẩu mỏ: 

- Thì đã bị bắt đâu nào ? Nói hoài!... Tôi cũng có quyền đi theo để xem cuộc điều tra đã tới đâu rồi! Tôi cũng là khách hàng của hãng các anh, chớ bộ! 

Ối! Cãi lý với bé Thơ "đầu bò" thiệt là mệt! Nó luôn luôn giành phần phải về mình. Một lúc sau, Trí thắng xe lại: 

- Chà! Chúng mình đạp xe chạy lung tung hết rồi! Làm sao tìm đường về đây ? Lạc đường nguy quá! 

Bé Thơ bĩu dài môi: 

- Lạc đường! Các anh lạc thì có, chớ tôi thì còn lâu. Tôi biết mà! Tôi biết rõ là hiện thời tụi mình đang ở đâu cơ! 

Cô bé lên giọng rất hách: 

- Ê! Hai anh cứ việc theo tôi mau! Không có tôi là đố các anh có làm được cái trò trống gì! Đi! 

Tuy bực mình ghê lắm, tôi vẫn phải công nhận lần này quả thật bé Thơ lợi hại vô cùng. Cô bé thuộc đường ở vùng đồng ruộng này quá xá và hướng dẫn chúng tôi lần về tới Thủ Đức không mấy khó khăn. 

Tới nhà, cô bé đứng trên ngưỡng của, giơ cao tay, giọng tinh nghịch: 

- Về ngủ ngon, nghe, các bồ! Các anh may mắn mới gặp được tôi đó, nghe! 

Tiếng Trí: 

- Ngủ ngon! Bé Thơ! Cám ơn nhiều lắm, nghe bé! 

Cô bé rắn mắt còn cố gài thêm một câu: 

- Thôi mà! Chút đỉnh mà ăn thua gì! 

Bé Thơ chưa nhận ra tính chất châm biếm trong giọng nói của "sếp" tôi. Ánh mắt anh liếc nhìn tôi đã nói lên điều đó. Nhưng đột nhiên một chuỗi cười khanh khách làm hai đứa giật nẩy người: 

- Và này! Về nhớ tắm rửa, lau sạch mặt lem mũi lọ đi nghe! Hí, hí! – Rồi tiếng cánh cửa đóng nghe cái "sầm". 

Lúc đó chúng tôi mới trợn mắt nhìn nhau: trên người hai đứa vẫn đeo hai bộ"pi-da-ma" ngụy trang và mặt bôi lọ than đen như hai anh chàng Hynos. Hai anh em lập tức chạy vào một góc hè kín đáo, trút bỏ hai bộ rằn ri và rút mùi xoa lau sạch mặt mũi, rồi lên xe thong thả đạp về nhà. 

Đến trước cửa nhà tôi, Trí ngập ngừng: 

- Mới 9 giờ 30, Chiêm à! Hay là tụi mình về đem cuốn phim rửa mấy cái ảnh quý giá đó coi đi! 

Tôi cũng không ngờ là trời vẫn còn sớm đến thế, nên vui vẻ tuân lệnh "sếp" ngay. Hai anh em lặng lẽ tiến vào gian kho nhà Trí. Anh nhẹ nhàng ấn nút mở cửa bí mật. Vào đến trong "phòng thí nghiệm", anh bật đèn sáng trưng, rồi bắt tay ngay vào việc. Để tráng phim, rửa ảnh, Trí đã sáng chế sẵn một bộ đồ nghề trông thật lạ mắt, rất xinh. Anh vặn nút điều chỉnh một lúc lâu, đoạn đặt phim vào cái hộc nho nhỏ, rồi pha phách thuốc nước tráng phim ảnh, ngâm phim trong đó, và trong khi chờ đợi, anh tiến lại ngồi bên tôi. 

- Máy tráng phim và rửa hình này tự động!... Chúng ta chỉ việc buông tay ngồi chờ chừng nửa tiếng đồng hồ. 

Thật, từ xưa tới nay, chưa bao giờ tôi lại thấy cái nửa giờ nào mà lại kéo dài lâu đến như thế. Và tới khi cái máy tự động reo lên một hồi chuông báo là việc rửa ảnh đã xong, tôi cảm thấy thể xác mệt mỏi rã rời tưởng chừng như mới đứng gác một lèo liền tù tì trong 8 tiếng đồng hồ. 

Trí tiến tới bên máy, kéo một ô hộc thứ hai ở phía bên kia, lôi ra một băng giấy ướp lạnh, ẩm ướt. Giọng nói của anh nghiêm trọng: 

- Đây ảnh của CT3 chụp tụi gian phi đây! – Và anh tiến lại sát ngọn đèn điện. 

Vô cùng hồi hộp, tôi cũng xáp lại bên anh, dòm qua vai, chiêm ngưỡng tác phẩm. Trí thận trọng giở dài cuộn giấy ướt. – Và tôi có cảm giác như cả cái trần nhà trên đầu đang sập xuống: cuốn giấy hình... trắng xóa! 

Giọng nói tôi run bắn lên: 

- Ủa! Trí! Hư hết rồi hả ? 

- Ừa! Hư cả! Trắng lốp hết! 

Dứt lời, anh quay trở lại bên chiếc máy rửa hình, lôi cuộn phim ra: cũng trắng xóa nốt! 

"Sếp" tôi thần mặt, lẩm bẩm: 

- Lạ! Thật tình tôi không hiểu sao lại kỳ vậy! Mình đã thử đi thử lại tới hơn một chục lần rồi kia mà! Vô lý hết sức! Hừ! Sao lại có thể thế này được nhỉ ? 

Bực mình quá, tôi cũng nổi sùng không kém. 

- "Hừ! Trí cứ làm như mình là nhà bác học Einstein ấy! Bây giờ đã ngã ngửa người ra chưa ?" 

Tôi hét vào mặt anh: 

- Này! Anh lại còn kêu ca gì nữa ? Chính anh đã muốn thế thì sự việc nó xảy ra như thế! Còn gì nữa mà kêu! Anh đã muốn có những bức hình chụp không cần phải có ánh sáng, tức là ánh sáng vô hình, thì đó... anh đã được những bức ảnh vô hình đấy, còn đòi gì nữa, "ông" ? Hợp lý quá rồi còn gì ? 

Trí cắn môi: 

- Thôi!... nói hoài, mệt quá! 

Tôi vẫn chưa chịu thôi: 

- Nói hoài! Anh còn bảo tôi "nói hoài"! Tôi nói đúng quá mà, làm sao nhịn được chứ! Phải vào sinh ra tử mới chụp được mấy "pô" hình đó! Đặng Lân và đồng bọn có thể giết chúng mình như chơi vậy đó! Tôi chỉ yêu cầu anh một điều rằng, trước khi đem cái "bảo bối" gì của anh ra dùng... thì cần phải soát xét lại cẩn thận trước đã! 

Được dịp "xài xể" sếp, tôi khoái chí tử, nhưng Trí tỏ ra không mấy quan tâm mấy đến những lời mỉa mai của tôi. Anh chăm chú rà soát lại các bộ phận trong chiếc máy ảnh, ấn cái nút này vặn cái chốt kia, rút tung mấy cái ngăn hộc nhỏ xinh xinh ra, dốc ngược một hai cái ve nước hóa học gì đó đưa lên mũi ngửi ngửi. 

Bực bội quá chừng, tôi xây lưng lại phía anh, khoanh tay đi đi lại lại trong "phòng thí nghiệm" nghiến răng kèn kẹt như muốn nhai nát cái thất vọng đắng cay. Một lúc sau, anh khẽ cất tiếng gọi tôi: 

- CT3 lại đây coi chút đi! 

Tôi bước tới, tự hỏi thầm chẳng hiểu anh còn định viện dẫn lý do "tại", "bị" gì nữa đây... để cãi xóa khuyết điểm tai hại của anh. 

Tiếng Trí buông gọn: 

- Quan sát lại máy ảnh đi, CT3! 

Tôi nhấc chiếc máy lên. Chiếc máy tôi đã dùng để chụp những "pô" hình gay cấn nhất. Bất giác tôi lẩm bẩm: 

- Quái! Máy chụp đâu có cái gì trục trặc nhỉ ? 

Tiếng nói của Trí chậm rãi như đếm từng chữ một: 

- Ống kính thu hình! Coi kỹ cái ống kính thu hình đi! 

Giọng tôi gay gắt: 

- Ừ, sao ? Ống kính thu hình thì sao mới được chứ ? Vẫn ngon lành như thường, có trục trặc gì đâu mà... á... á... 

Tôi bỗng há hốc miệng nói không ra tiếng, suốt người như bị xối một gáo nước lạnh buốt! Chết tôi rồi! Cái màng mỏng màu đen... vẫn úp chụp bao kín bên ngoài ống kính thu hình. Khi bấm chụp, tôi đã quên bẵng đi không nhấc cái nắp đậy màu đen đó ra. Hèn gì mà... phim lại chẳng bị trắng xóa hết. 

Tôi run giọng nói với Trí: 

- Trời ơi! Lỗi tại tôi rồi, Trí ơi!... Làm sao bây giờ đây ? 

Quả có thế! Ăn làm sao, nói làm sao bây giờ đây ? Tôi chỉ còn biết đứng ngây ra như phỗng đá, cổ họng khô bỏng, nuốt nước miếng thấy khó khăn như nuốt hòn sỏi. 

Trí đưa những ngón tay run run lùa vào mái tóc rối. Da mặt anh xanh rờn, vô cùng mệt mỏi. 

Tôi luôn miệng: 

- Trời ơi! Làm sao bây giờ đây ? Trời ơi! 

- Mình cũng xin chịu! Chiêm à! Thiệt tình mình cũng không còn biết làm sao nữa đây chứ! 

Đang lúc hai anh em y hệt hai trái banh xì hết hơi như vậy, thì lại nghe tiếng... báo động. Trước khi chiều xuống, hôm nào cũng vậy, bao giờ Trí cũng vứt rải rác một vài mẩu gỗ hoặc đá cuội trên mặt sàn nhà kho, người vô ý bước vào thế nào cũng đá hất trúng những cái món bừa bãi đó. Sỏi, đá, mẩu gỗ nhỏ sẽ đụng vào một hệ thống đường dây thép nhỏ nối liền với một dãy lon sữa treo giấu trong "phòng thí nghiệm". Và giờ đây "chuông báo động" đó kêu lanh canh! 

Trí thấp giọng: 

- Có biến rồi! Tắt đèn đi, Chiêm! Và vớ lấy một cái gì đó làm võ khí, mau lên! 

Tôi làm theo lời Trí, trống ngực đập thình thình. Nhất định là tụi Đặng Lân đã theo hút tụi tôi về đến đây rồi!



CHƯƠNG XVIII

Trí bước êm như mèo đi, xáp lại nhòm qua kẽ sàn gỗ xuống dưới nhà. Tôi lăm lăm cầm một thanh cây gỗ chặn cửa, giơ cao, chờ Trí mở cửa trần nhà la lên một tiếng là choảng luôn... cho chắc ăn. 

Đột nhiên tôi thấy miếng gỗ đậy nắp trần bật mở rồi tiếng... cười phá lên của Trí. Hai anh em theo bậc thang tụt xuống và chạm trán ngay với... bà Bích Tâm. 

- Chính! Chiêm! – Bà cất tiếng gọi lớn – Hai anh em lúi húi làm cái gì vậy ? Má tưởng hai anh em ngủ cả bên nhà Chiêm kia chứ ? 

- Đúng thế đấy, má ơi! Nhưng chúng con chợt nhớ ra là có một cuộc thí nghiệm quan trọng quá chưa làm xong, má à! 

- Vậy hả ? Thế thì làm nốt đi! Khi nào xong, thì liệu mà đi ngủ đi, nghe! Khuya rồi! Đừng mất công lặn lội qua nhà Chiêm nữa! Hai anh em ngủ lại luôn đây đi! Chính nhớ lấy bộ "pi-da-ma" của con cho Chiêm mượn, nghe! 

Tôi lầm lũi bước theo Trí về phòng ngủ của anh. Đến nơi, tôi giật mình ngó xuống tay. Trời đất! Cái máy chụp hình của Trí tôi vẫn nắm chắc từ lúc nào không hay! Thì ra... lúc "báo động" tôi đã quýnh quáng quơ lấy máy chụp hình, yên trí là một thanh gỗ sẵn sàng quất vào đầu quân địch. Rồi mọi việc xảy ra dồn dập khiến tôi quên bẵng mất không để trả lại tại "phòng thí nghiệm". Tôi có cảm giác mấy đầu ngón tay như bị nóng bỏng liền đặt chiếc máy lên kệ gần cửa sổ. Trí lặng lẽ đưa tôi một bộ "pi-da-ma", không nói một tiếng. 

Tôi gượng cười buồn bảo Trí: 

- Tóm lại, tôi đã phạm một lỗi lầm tai hại quá chừng! Trí à! Nhưng ai cũng có thể bị lỗi lầm được chứ phải không ? Vậy thì anh cũng chẳng nên bực bội, buồn phiền vì tôi nữa, nghe! 

Trí nhè nhẹ lắc đầu: 

- Cũng không hoàn toàn lỗi tại Chiêm cả đâu! Chúng ta đã cùng đồng lao cộng khổ. Thắng, chúng ta cùng vui, mà bại thì chúng ta cùng buồn rầu chia sớt với nhau. Có vậy thôi! Sao mình lại có thể phiền Chiêm được! 

Tôi nhìn Trí, ngấm ngầm cảm động, thầm cám ơn anh. Và miệng tôi không ngớt lẩm bẩm: 

- Không biết xoay sở cách nào đây ? 

Trí đã nằm xuống giường. Anh kéo chăn lên đến cổ và nhắm mắt lại. Tôi còn ngồi sừng sững trên giường kế bên, đưa đôi mắt buồn bã nhìn anh. Trí mấp máy đôi môi: 

- Mình cũng chưa biết phải xoay sở cách nào đây nữa! Thôi ngủ đi Chiêm, mai sẽ hay! 

Một lúc sau, nhịp thở anh đều đều cho tôi biết là anh đã ngủ say. Còn tôi thì không thể nào đặt mình nằm xuống nổi, đôi mắt cứ thao láo đăm đăm nhìn vào bóng đêm. Trong lòng tôi buồn khổ không bút nào tả xiết. Lỗi tại tôi tất cả, thật rõ ràng quá rồi. Trí khổ công lo làm đủ thứ, gần đi đến kết quả, mà chỉ vì tôi sơ ý một chút làm cho hư tất cả... Hà! Sai một ly, đi một dặm là thế này đây! 

Trăng lên từ lúc nào, chiếu qua song cửa sáng trưng. Trên mặt bàn kê sát cửa sổ, chiếc máy hình tôi tiện tay để từ hồi nãy, nằm lù lù như hiện thân của số mệnh. Tôi biết chắc trong máy cóhai cuộn phim. Mỗi cuộn gồm 6 "pô" kèm theo 6 bóng đèn. Tôi nhớ rõ là đã dùng hết 8 bóng, như vậy còn lại 4 "pô" và 4 bóng nữa. 

Như bị một mãnh lực vô hình nào sai khiến, tôi nhẹ nhàng đứng xuống sàn, mặc quần áo, tiến lại bên cửa sổ. Quơ tay vớ chiếc dây da của túi máy hình, tôi quàng vào vai rồi quay ra mở nắp mộtcái thùng, trong đó, tôi biết là Trí để một cuộn thang dây anh vẫn thường dùng để trèo xuống sân mà không muốn để ai biết. 

Sửa soạn ngồi lên thành cửa sổ, tôi còn đưa mắt ngó Trí một lần nữa. Anh vẫn thở đều đều, chìm trong giấc ngủ say. Tôi chợt có ý định để lại cho anh mấy chữ. Nhưng ngại mất thì giờ, vả lại tôi sẽ cố gắng trở về trước 12 giờ đêm, nên xét ra việc báo cho anh biết cũng không cần thiết lắm. 

Đường phố, nhất là khi chiếc xe đạp bon bon ra tới ngoại ô, như đen tối hơn nhiều so với lúc cùng đi với Trí mấy tiếng đồng hồ trước đây. Mặc! Tôi nghiến răng, mắm môi mắm lợi cắm đầu ra sức đạp. Chẳng mấy chốc, khu nhà bí mật, sào huyệt của tụi Đặng Lân đã hiện ra thấp thoáng. 

Tôi đưa mắt tìm ra cây cột xi măng không một chút khó khăn và dúi sâu chiếc xe đạp vào trong đám cỏ rậm gần bên chân cột. Rồi, cúi xuống thật thấp, tôi bò vào đường mương. Bò trong lòng mương hẹp cùng với Trí, tôi đã thấy khó; giờ đây bò trườn một mình, tôi lại thấy còn... khó hơn nữa. Nhưng, dù run thì run, tôi vẫn nghiến răng... thẳng tiến, bất chấp mọi nguy hiểm. Tôi nhất quyết chụp lại bằng được những tấm hình mà vì một giây sơ ý tôi đã chụp hư, làm hỏng tất cả mọi việc, làm khổ cho "sếp" tôi không ít. Càng bò gần đến khu nhà, tiếng máy chạy sầm sầm nghe càng rõ: Đặng Lân và đồng bọn vẫn còn đang làm việc. 

Không cần phải nhắc, tôi cũng đưa tay gỡ cái màng "voan" đen che ống kính thu hình. Rồi, haihàm răng nghiến chặt đến nỗi xương quai hàm bạnh lên, tôi tiến sát tới bên ô cửa sổ, thi hành sứ mạng tự tôi vạch ra để lập công chuộc tội. 

Thế rồi... cuộc đụng độ hãi hùng đã xảy ra như thế nào, tôi mê mụ cả người đi, không còn nhớ được chút gì nữa. Chỉ biết rằng, ngay lúc đó, thoáng nghe tiếng sỏi lạo xạo phía sau lưng, rồi không đầy một giây đồng hồ, một bàn tay to lớn áp chặt vào miệng tôi muốn kêu lên cũng không còn được nữa. Chân tay tôi đấm vung vít như một con chó sói bị sa lưới, quẫy đạp lung tung; vô ích: tôi đã bị bắt! 

Gã đàn ông chộp giữ tôi la lớn: 

- Huỳnh Bân! Tới đây, mau lên! Bân! 

Trời đất! Đúng tiếng nói của Đặng Lân! 

Dứt lời, hắn kéo tôi xềnh xệch vào trong nhà, đèn đuốc sáng trưng, đẩy mạnh tôi tới trước mấy người thợ đang trợn tròn mắt lên nhìn, mặt ngây ra vì kinh ngạc. Trong đám thợ đó tôi nhận thấy có cả Huỳnh Bân! 

Tên Đặng Lân gầm lên: 

- Các anh mở lớn mắt ra mà ngó cho rõ đi! Hừ! Các anh chưa tin tôi mà! Tôi đã bảo là rõ ràng tôi nghe tiếng người léo nhéo mà các anh còn cười khẩy bảo tôi là sợ hão kia mà! Và tôi đã tuyên bố trắng với anh em là thế nào chúng nó cũng còn trở lại nữa. Không cả hai thì cũng một thằng! Đúng hay sai? Hả ? 

Không một người nào trong bọn thợ lên tiếng. Nhưng riêng tôi, tôi phải tự nhủ thầm: "quả hắn đoán không sai!". 

Tên Huỳnh Bân đưa tay gỡ chiếc máy ảnh từ tay tôi ra, giơ lên xem xét trước khi rút cuộn phim: 

- Ha! Thằng ranh con này gớm thật! Nó chụp ảnh bằng tia sáng hồng ngoại tuyến, hừ! 

Đặng Lân túm chặt cổ áo sơ mi, dúi mạnh tôi vào tường, gầm lên: 

- Thằng ôn con khốn kiếp này! Tao đã bảo mày đừng có dính dáng vào chuyện này kia mà! Tại sao mày không nghe! Hả ? Đừng có hối nghe chưa! 

Tôi sợ quá muốn ngất xỉu đi được. Nhưng sợ quá hóa liều, một cơn giận ở đâu bỗng như mộtlượng sóng loạn cuồng lấn tới tràn ngập toàn thân khiến tôi thu hết can đảm. Ngửng phắt đầu lên, tôi ngó thẳng vào mắt Đặng Lân, dõng dạc dằn từng tiếng như những cú roi da quất vụt: 

- Được! Được! Các ông đã bắt được tôi rồi! Muốn làm gì thì xin cứ việc! Nhưng xét ra thì cũng chẳng đi đến đâu! Các bạn tôi đã nắm được đầy đủ bằng chứng để đưa các ông vào khám Chí Hòa rồi! Ông... và cả băng tụi gian phi của ông! 

Tên Đặng Lân xáp lại: 

- Cái gì ? Mày nói sao ? "Chúng tôi" ? Mày nói "chúng tôi"? À, thì ra cái thằng nhỏ ốm cao lênh khênh bữa nọ đi với mày cũng "rắc rối" vào vụ này nữa hả ? À, khá lắm! Tốt!... Vậy thì mày muốn sống muốn tốt phải khai thật cho tao biết: hiện thời nó ở đâu! Nói mau! 

Tên trùm chúa kề sát mặt nó vào mặt tôi, hơi rượu bay nồng nặc, tia máu đỏ trong đôi tròng mắt trắng dã hằn lên nom thật rõ. 

- Người bạn tôi đó hả ? À... à... anh ấy đang bận tráng phim rửa mấy bức hình tụi tôi đã chụp tại đây để dùng có việc cần. Ông nhớ giùm cho rằng, tụi tôi đã biết hết mọi hoạt động của các ông tại đây, cũng như việc làm ám muội của Sáu Goòng tại cửa tiệm lạc soong của y. Chúng tôi lại có cả bản rập cái khuôn mẫu đồng tiền cổ Hy Lạp cũng như khuôn mẫu đồng cắc hai chục bạc Việt Nam, mà các ông làm giả và đang sản xuất lén lút tại đây nữa. Người bạn tôi sẽ đến nói chuyện với cảnh sát về vụ này! 

- Hả! Chưa đâu, mày! Thằng khốn kiếp! Nó chưa kịp trình báo gì hết đâu! Câm miệng mày lại! Yên chí đi! Chúng tao còn dư thì giờ mà! 

Huỳnh Bân nôn nả: 

-... Dư thì giờ... là sao ? Anh Lân ? 

- Dư thì giờ để "nhổ neo" chứ gì nữa! Chúng ta đã có một số vốn kha khá, dụng cụ, đồ trang bị đầy đủ cả rồi... Chỉ nội hai tiếng đồng hồ là đã chất hết được tất cả lên xe cam nhông và... khi tụi cớm có tới thì anh em mình đã xa chạy cao bay rồi, hà! 

Huỳnh Bân tán thành: 

- Có lý! Có lý! 

Rồi y quay ra phân phối mỗi người mỗi việc, sửa soạn... rút lui. 

Đặng Lân thì giơ chân múa tay, luôn miệng hò hét mọi người chuẩn bị. Gã hét bảo Huỳnh Bân: 

- Bân! Mày nhảy lên xe chạy đi báo cho thằng Sáu Goòng gấp, nghe chưa! Bảo nó thu dọn chiến trường lẹ lên, gói tất cả bộ khuôn mẫu tiền của nó lại, rồi đến đây cho tháo máy ngay bây giờ. Đi, đi! 

Một tay thợ chỉ vào tôi: 

- Còn thằng oắt con này, tính sao đây "sếp"? 

Đặng Lân không thèm quay lại nhìn: 

- Quẳng nó vào hầm tối cho tao! Tao sẽ tính đến nó sau! 

Hai người quần áo xanh xáp tới, lấy dây da trói hai chân, hai tay tôi lại, đoạn lôi xềnh xệch, đẩy vào một cái hầm tối hù dưới chân cầu thang tại phòng kế bên. Hai tên thợ này đẩy mạnh tôi vào trong hốc cầu thang, sập cửa, khóa trái lại. Trán tôi đập mạnh vào tường đau điếng... và tôi ngất xỉu luôn. 

Một lúc sau lâu lắm, khi tỉnh lại, cái mà tôi trông thấy trước nhất là một ô cửa sổ nhỏ ở tít trên cao. Trời chưa sáng nên tôi biết được rằng thời gian bị ngất xỉu đi không lâu. Cái hốc kẹt kể cũng không chật chội lắm. Nhưng không mong gì trốn thoát được vì chân tay tôi đã bị cột chặt. Hai tay lại còn bị trói quặt ra đằng sau nữa. 

Lắng tai nghe, qua lần cửa sổ dầy, văng vẳng tiếng la hét của Đặng Lân hối thúc thuộc hạ thu dọn đồ nghề, máy móc. Có cả tiếng Sáu Goòng. Y đã được Huỳnh Bân cấp báo và chạy tới kịp thời. 

Lòng buồn vô hạn, tôi âm thầm tự trách là chỉ tại mình mà đến nỗi bao công lao của Trí, trong phút chốc đã như công dã tràng xe cát. Tôi đã làm động ổ, chỉ nội sáng mai đây là tụi gian phi đã ngon lành cao bay xa chạy. Còn riêng thân phận tôi thì... hừ! 

Như đáp lại mọi ray rứt thầm kín trong đầu óc tôi, tiếng lão Huỳnh Bân lanh lảnh vang lên hỏi tên sếp sòng: 

- Chuẩn bị nhổ neo gần xong rồi, ông chủ! Trời sáng đến nơi rồi! Thằng nhỏ, ông chủ liệu tính sao đây ? 

- Được! Cứ yên chí đi Huỳnh Bân! Tôi sẽ lo chuyện đó. Trước khi xe lăn bánh là xong xuôi hết. Anh để mấy khuôn mẫu đồng tiền vào xe tôi ngay đi! 

Tôi run lên như phát sốt. Thế là hết! Bao nhiêu công lao khó nhọc coi như đổ xuống sông xuống biển hết thảy. 

Đột nhiên một giọng nói lanh lảnh cất lên, át tất cả các tiếng nói khác, từ phía ngoài vọng vào chứ không phải từ trong nhà đưa ra. Tôi giật mình lắng tai nghe: Quái lạ! Sao âm điệu lại văng vẳng như một tiếng vang, từ phía sau khu nhà vọng lại: 

"Chú ý! Chú ý! Đặng Lân và đồng bọn! Các anh sa lưới rồi! Không thể trốn thoát được đâu!" 

Trời đất! Giọng nói đó... tôi đã biết là của ai rồi. Hà! Tuy âm điệu nghe có khác đi đôi chút thiệt, nhưng tôi vẫn nhận ra tiếng nói của ai: Trí! Trí! Hà! Trí đã có mặt tại đây!... 

Giọng nói lanh lảnh vẫn tiếp tục: 

"Coi chừng đó, Đặng Lân! Bọn ta đã thâu thập đủ bằng cớ rõ rệt để buộc tội các anh! Các anh không thể nào tránh khỏi hình phạt đang chờ đợi các anh đâu!". 

Bên phòng phía ngoài, sát với cái hốc cầu thang nơi tôi bị giam cầm, đột nhiên im lặng một cách lạ thường. Bỗng có tiếng Đặng Lân nói khẽ, hỏi Huỳnh Bân: 

- Cái gì vậy, Bân ? 

Tiếng Huỳnh Bân trả lời: 

- Có đứa nào nấp ở đám cây rậm ở phía sau nhà đó! Nó gọi loa thì phải! 

Đặng Lân nghiến răng: 

- Ê! Tất cả ùa ra, lùng bắt cho bằng được, bất chấp nó ba đầu sáu tay! Hừ! Mười người đánhmột chẳng chột cũng què! Mau đi! Ra! 

Từ trong hầm tối, tôi nghe rõ bước chân bọn người rầm rập chạy túa ra sân. 

Tiếng nói của Trí lại vang vang: 

"Thả chú nhỏ bị tụi các anh vừa bắt ra ngay lập tức! Nếu không các anh sẽ bị bắn hạ liền. Đừng tính chuyện tẩu thoát, vô ích! Các anh bị vây chặt rồi! 

Ôi! Trí! Anh đã liều mạng để cứu tôi! Anh xả thân để cứu mạng một kẻ đã làm hư hỏng mọi chuyện. 

Đột nhiên nơi phòng ngoài đang im lặng, bỗng nghe có tiếng động lạ. Hình như tiếng chân người bước thật nhẹ, rồi một tiếng thì thào: "Chiêm! Chiêm! Chiêm bị giam ở chỗ nào đó, Chiêm, Chiêm ?" 

Tôi nhảy dựng người, gào lên: 

- Trí! Trí! Chiêm đây! Chiêm đây này! Ở gầm cầu đây này! 

Trong nháy mắt, cánh cửa bật tung, Trí nhảy vào, quỳ xuống bên tôi đang nằm co quắp, rút dao díp cắt đứt dây trói. Trong lúc đó, tiếng nói của anh từ đằng xa vẫn vọng lại: 

"Coi chừng đó! Đặng Lân! Sửa soạn mà đền tội đi nghe! Có vay thì phải có trả, nghe! Sửa soạn mà trả nợ đi!" 

Tôi nói không ra hơi: 

- Trí! Sao kỳ vậy! Sao anh lại có thể vừa ở đây, vừa ở đằng xa đó cùng một lúc là thế nào ? 

Trí nói nhanh: 

- Sẽ giải thích Chiêm hiểu sau! Bây giờ phải chuồn đi cho lẹ đã, mau lên! 

Dứt lời anh xốc nách đỡ tôi đứng dậy. Cổ chân cổ tay bị trói máu huyết tắc nghẹn làm hai bàn chân tôi gần như tê liệt không cất nổi bước. Tiếng nói của Trí vẫn lồng lộng từ phía đằng sau khu nhà: 

"Sửa soạn mà chịu tội đi, nghe! Đặng Lân... " 

Tiếng nói đột nhiên im bặt với một tiếng oe oe tắt nghẹn nghe rất kỳ cục. Tôi hoảng hồn đưa mắt nhìn Trí. Không nói không rằng, anh lao người chạy vút ra ngoài. Tôi bám sát lưng. 

Hai anh em vừa ra tới ngoài sân thì... Sáu Goòng, Huỳnh Bân và bốn tên nữa từ trong bụi rậm nhô ra. Trong tay Sáu Goòng là một chiếc... máy thâu băng. Bắt gặp hai anh em, lão nhếch miệng nở một nụ cười trông mà phát sởn gai óc. Nguy rồi! Lại sa vào tay bọn gian lần nữa. Và lần này chắc... hết trốn thoát. Lão Sáu Goòng giơ cao chiếc máy ghi và phát âm: 

- Hà! Hà! Thằng oắt con này (lão giơ tay chỉ Trí) dám lừa chúng mình bằng cái này đây! Gớm thật! Nó mở băng cho phát thanh để nhử cho tụi mình chạy ra ngoài hết đặng lẻn vào đánh tháo cho đồng bọn. Khá lắm! Hà, hà! 

Dứt lời lão Sáu thả tay cho cái máy rớt đánh "bộp" xuống bờ hè xi măng, rồi nghiến chặt hai hàm răng lại: 

- Nhưng thất bại rồi các "cháu" ơi! Tụi ông đã tóm được cổ hai cháu bỏ rọ, hết đường rồi nghe các "cháu"! 

Trí quắc mắt: 

- Này! Ông Sáu! Ông làm gì mà phải quăng quật cái máy của tôi dữ vậy ? 

Lão Sáu lừ lừ tiến sát mặt hai anh em. Đôi mắt tôi trừng trừng dán chặt vào hai bàn tay to tướng đang ve vẩy của lão. 

Sáu Goòng liếc mắt cho toán người rít lên: 

- Mần hai đứa nó đi, tụi bây! Thanh toán hai vị thần đồng đi cho rồi! Nào!
________________________________________________________________________________ 
Xem tiếp CHƯƠNG XIX 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét