Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015

CHƯƠNG XV - XVI_ĐỒNG TIỀN GIẢ

CHƯƠNG XV

Còn chừng non một cây số nữa thì tới Thủ Đức, đột nhiên hai đứa tôi nghe tiếng động cơ xe hơi, liền quẹo xe đạp vào hẻm ngang. May mắn thật! Chiếc xe sơn đỏ của Đặng Lân lao vút qua như một mũi tên. Lão này lái xe, còn tên ngồi bên cạnh là... Huỳnh Bân. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau. Tôi bảo Trí: 

- Không hiểu lão Sáu Goòng có nhận ra chúng mình không ? 

- Tụi mình phải tìm con đường khác mà đạp về cho chắc ăn hơn! 

Câu nói vừa dứt, bỗng một chiếc xe hơi từ phía Sàigòn lao vun vút đến rồi lướt qua mặt hai đứa như một chiếc hỏa tiễn. Chiếc xe của Sáu Goòng! Và chính lão ta cầm lái. Không biết lão có thấy tụi tôi không mà chỉ biết là đầu và mặt lão cúi sát trên tay bánh. 

Trí hất hàm ra ý bảo tôi phải thận trọng: 

- Vậy là Chiêm hiểu rồi, heng! 

Tôi cười trừ: 

- Cũng tàm tạm! Nhưng đã ra tới đây rồi là bất chấp! 

Về đến trước cửa nhà tôi, hai anh em tạm chia tay. 

Tôi bảo Trí: 

- Tôi phải về tắm, thay quần áo rồi làm một tua chạy báo xong, về lại phải sửa soạn bữa cơm chiều ba má và chị An về ăn đây! 

- Rồi, bồ! Tôi sẽ gọi cho bồ sau! Chúng mình cần phải bàn soạn kỹ lưỡng một chầu để đặt kế hoạch mới được! Có lẽ sau bữa cơm chiều! Thôi, dông! Tắm một cái đi nghe, CT3! Trông như ở dưới lỗ móc lên vậy đó! 

Trí nói đúng. Nhưng tôi lại khoái chí vì nhận thấy anh cũng chẳng sạch sẽ gì hơn tôi. 

Tia nước mát từ bông sen trong phòng tắm, gột rửa sạch hết cát bụi đường trường. Thân xác mát mẻ, và tôi thấy tinh thần sảng khoái vô cùng. Chuyến "hành quân" vừa rồi quả là thập tử nhất sinh, nhưng hai đứa đã lọt thoát. 

Tắm rửa, thay quần áo xong xuôi, tôi làm một tua thám sát bên trong tủ tại phòng ăn, để sửa soạn bữa cơm tối đặng ba má, chị An về ăn. Vừa mới ngoạm một miếng bánh mì ngọt, đang nhai nuốt ngon lành thì chị Trâm cho biết chuông điện thoại đang reo vang. 

Tôi bực bội rủa thầm: 

- Thằng cu Trí quỷ này! Hắn ta không thấy đói và không cần ăn, chắc!... 

Và tôi nhấc ống nghe: 

- Allo ?... Cậu Chiêm! Cậu Trần Đình Chiêm đó hả ? 

Tôi giật thót mình, tóc gáy dựng đứng cả lên. Không phải tiếng nói của Trí, mà là giọng ồ ồ củamột người đàn ông lớn tuổi, như thể nghẹt mũi, hình như cố ý làm cho tiếng nói đổi khác đi bằng cách bít đầu ống nói bằng một chiếc mùi soa. 

- Vâng! Chiêm đây ạ! Xin lỗi, ông là ai thế ạ ? 

- Một người bạn đây!... 

Tiếng nói nghe quen lắm, nhưng không thể nhận ra là ai, lại tiếp tục: 

- Cậu là một cậu nhỏ rất ngoan, tôi biết lắm! Nhưng hiện cậu đang mua rắc rối vào mình đó! Khuyên cậu một điều là chớ có dại dột dính dáng vào cái vụ tiền giả tiền thật vừa rồi đó, nghe! Nếu không thì là... mệt lắm đó. Và nhất là chớ có liều mạng mò tới khu nhà lúc sáng các cậu đã tới nữa nghe! Cho cậu biết: Đây là lời khuyến cáo đầu tiên mà cũng là lời cuối cùng nghe! Nếu còn tái diễn thì sửa soạn mà vào nhà thương đi... nghe!... 

Rồi một tiếng "clic", tôi biết là người đối thoại đã gác máy. 

Đôi mắt trợn tròn ngó trừng trừng ống điện thoại, tôi tưởng chừng như nó mới biến thành mộtcon rắn hổ mang khủng khiếp. Đột nhiên tôi lại thấy sống lưng ớn lạnh. Chạy về, căn nhà sao mà trống vắng im lặng quá chừng. Chỉ thầm mong ba má tôi hoặc chị An bỏ dở cuộc đi Túc Trưng mà quay về lập tức. Bất giác đôi môi run run, tôi bật lên một tiếng: "Trí". 

Và tôi lại qua bên bác Cả quay số gọi anh. Trí đã ở đầu dây. Tôi nói nhanh: 

- Trí! Tôi vừa nhận được một cú điện thoại ghê quá, Trí! 

Trí cắt ngang: 

- Biết rồi! Biết rồi! Tôi cũng vậy! Cứ bình tĩnh nghe, Chiêm! Tôi đến ngay bây giờ! 

Lời nói anh có vẻ vẫn thản nhiên, nhưng nghe kỹ, giọng Trí có âm điệu run run khác hẳn ngày thường. Chưa đầy năm phút sau, "sếp" tôi đã dắt xe đạp vào trong vườn. Tôi vội nói: 

- Trí! Phải nói cho ba má tụi mình biết chứ? Nguy quá! 

- Nói sao kịp được! Ba má Chiêm và ba má tôi đều đi vắng cả, làm sao mà báo cho kịp! Đừng sợ, không sao đâu, Chiêm à! Tụi nó chỉ muốn dọa cho anh em mình sợ đó thôi. Tôi chắc rằng tụi nó cũng chưa biết anh em mình đã phát giác được cái gì. Và giờ đây chúng lại càng yên chí là tụi mình đã sợ rúm người lại rồi, nên sẽ không dám hành động gì nữa. Do đó, tụi gian sẽ không thi hành điều nó đã hăm dọa mình đâu! Nhưng mình vẫn phải đề phòng, như vậy chắc ăn hơn. Chúng mình sẽ ở sát cánh nhau suốt ngày hôm nay, chờ ba má chúng ta về tới nhà đã, nghe! 

Thái độ và cử chỉ của "sếp" coi bộ thản nhiên, nhưng tôi biết rõ, trong thâm tâm, anh cũng run như tôi vậy. Và, không hiểu sao, thấy tình hình như vậy, tôi lại đâm ra không sợ mấy nữa. 

Trí ở lại bên tôi suốt buổi chiều. Hồi bốn giờ, anh "hộ vệ" tôi làm một tua đi đưa báo... , lên cả Thủ Đức, dĩ nhiên, cứ mỗi lần gặp một chiếc xe hơi, trống ngực tôi lại đập thình thịch: tụi gian mà bắt gặp, chúng nó dám lao xe nghiến nát hai đứa lắm, để... diệt khẩu! Nhưng may sao, chuyến chạy hàng đã được trót lọt. Trí kèm sát bên tôi về đến tận nhà. Anh đề nghị cùng vào để cho tôi đỡ sợ. Nhưng tôi cám ơn Trí vì anh đã hy sinh nhiều thì giờ ở bên tôi rồi, không dám làm phiền anh thêm nữa. Vả lại, hai tiếng đồng hồ vừa rồi đi đưa báo, thấy tình hình có vẻ êm ru, và ba má, chị An cũng sắp về tới nơi. Có thể yên chí được! 

Tôi quay ra gọt mấy củ khoai tây, chẻ rau muống để sửa soạn bữa cơm chiều. Vừa chẻ rau, tôi vừa cố nhớ lại những lời má tôi dặn cách thức ninh khoai tây với sườn heo thế nào. Chợt ngẩng nhìn đồng hồ treo trên tường, tôi giật thót mình: Ủa! Sao giờ này mà ba má tôi với chị An chưa về tới kìa. Lạ quá! Không khí im lặng nặng nề đè trĩu tâm hồn, da thịt tôi sởn gai ốc khi tưởng chừng như có người nào đó đang trừng mắt nhìn và nhe răng cười thầm trong bóng tối. Bỗng nhiên... có tiếng bác Cả gái gọi bảo điện thoại reo kêu khiến tôi giật nẩy mình buông rớt cả dao chẻ ra, các cọng rau xanh vung vãi tung tóe. Tôi bỗng, vì sợ quá, hóa giận sôi lên, chạy sang chộp lấy ống nghe! Được rồi, bất chấp tên gian, nó có làm gì tôi cũng không sợ! Nó mà mò mẫm đến đây, tôi sẽ ăn thua đủ! 

Tiếng reng reng vẫn vang như muốn xé rách màng tai. Tôi chồm lên nói như quát: 

- Cái gì! Ông bạn "không quen biết" muốn gì nữa đây ? Hả ? Ông tưởng làm thế chúng tôi sợ lắm đấy hả ? 

Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vẳng bên tai: 

- Ủa! Chiêm! Chiêm đó hả ? 

Tôi đã nhận ra tiếng nói của ai rồi: 

- Ba! 

- Ờ! Ba đây! Có gì đó con! Chiêm! Sao con hoảng hốt hét ầm lên thế, hả ? 

- Ba ơi!... Có người gọi điện thoại a... a... 

Ba tôi cắt ngay: 

- Biết rồi! Ba biết rồi! Cái anh chàng nào đó gọi đến nhờ ba mua dùm cho mấy cuốn sách gì đó mà! Bảo anh ta là ba đi vắng rồi, nghe! Này Chiêm à, ba má và chị An con hiện còn ở cách Saigon 50 cây số nữa thì xe "pan"... 

- Á... á... nghĩa là tối nay ba chưa về được... ? 

- Đúng thế đó con! Ba má và chị An con đành phải ăn và ngủ tại khách sạn trên dọc đường. Mai về sớm cho mát. 

Chết rồi, vậy là tôi phải ngủ ở nhà một mình ? Nguy quá! Chắc tôi không kham nổi mất rồi! 

- Ba ơi! Nghe con nói này, ba! 

Khổ quá, ba tôi vẫn hồn nhiên như không: 

- Chiêm! Má con, mới xa con một ngày mà đã thấy nhớ con rồi! Con nói chuyện với má chút nghe! 

Rồi là tiếng má tôi: 

- Chiêm, có gì lạ không con ? Nhớ má không ? Nấu cơm, ninh khoai tây mà ăn cơm đi con nghe! Bánh bông lan má phần con ở trong chạn đó. Ăn xong tráng miệng... rồi đi ngủ sớm cho khỏe nghe con! Đừng lo gì cho ba má và chị An con hết nghe! Sáng mai má về sớm! Chịu khó ngủ mộtmình, một đêm, đừng sợ nghe con! 

"Đừng sợ"! Hà! Tôi còn biết nói sao với má tôi đây ? 

Rồi là tiếng má tôi gác máy. Đưa tia mắt ngó qua cửa sổ: bóng tối đã bao trùm cảnh vật. Tụi gian phi mà biết tối nay tôi ở nhà có một mình, chắc chúng sẽ mò tới, trói tôi lại mà tra khảo xem tụi tôi đã biết được những gì về công việc ám muội của chúng. 

Tôi lại sang bên bác, chộp ống điện thoại, quay gọi Trí. Tiếng ông Bích Tâm ở đầu dây. Ông bảo đợi ông đi gọi Trí cho. Tôi nói rõ tình hình cho "sếp" biết: 

- Tôi không dám ngủ nhà một mình đâu, Trí à! Trí xin phép ba má cho tôi lại đằng anh ngủ nghe, được không ? 

Sau chừng nữa phút im lặng, tiếng "sếp" reo vui: 

- Được, được chứ, Chiêm! Tôi nói với ba má tôi liền bây giờ đây. Chắc chắn ba má tôi đồng ý. Chờ đó! 

Tôi nghe rõ tiếng anh đặt ống nghe lên bàn, rồi là tiếng anh gọi: "Má má! Má ơi! Bên Chiêm cả nhà đi vắng hết, có mỗi mình nó ở nhà, má cho con qua ngủ với Chiêm cho nó đỡ sợ, nghe má!" 

Tóc tôi lại dựng đứng trên đỉnh đầu. Và tôi hét lên: 

- Trí! Trí! Tôi có bảo Trí qua bên tôi ngủ đâu! Tôi sang bên ấy kia mà! Trời ơi! Sao kỳ vậy! Trí ? 

Giọng Trí vẫn thản nhiên: 

- Vậy là yên chí rồi, nghe, Chiêm! Má tôi bằng lòng rồi! Tôi qua liền bây giờ đó! 

Đoạn để mặc tôi nói khan cả cổ, Trí gác máy. Chừng 15 phút sau anh đã đạp xe tới, na theo mộttúi thật bự. 

Tôi bĩu môi: 

- Anh dọn nhà đấy hả ? 

Trí lạnh lùng trả miếng ngay: 

- Đồ cần dùng tối thiểu! Dọn nhà gì ? 

Không nhịn nổi nữa, tôi nói lớn: 

- Nhưng anh đã lầm, quá xá lầm! Tôi, tôi này! Chính tôi muốn sang ngủ bên đó với anh, chứ có bảo anh sang đây ngủ với tôi đâu! 

- Biết! Biết rồi! Nói hoài! Nhưng tôi, nhân danh giám đốc hãng CT2, tôi lại quyết định khác. Như thế này: Một căn nhà vắng người lớn là hậu cứ lý tưởng cho một cuộc hành quân ban đêm. Chiêm phải nhớ kỹ điều đó! 

Tôi chợt giật mình, trợn tròn mắt: 

- Thế là thế nào ? 

Giọng Trí tinh quái: 

- CT3! Tôi quyết định là tới sào huyệt của bọn đúc tiền giả... ngay đêm nay. Tôi muốn chúng ta sửa soạn... lên đường tức khắc!




CHƯƠNG XVI

Sau khi phát ngôn câu tuyên bố nẩy lửa như vậy, Trí dốc ngược chiếc túi lên bàn sa lông. Anh lôi ra hai bộ "pi-da-ma" mà chúng tôi vẫn gọi là đồ ngụy trang và một cái thắt lưng da đeo dính mộtchiếc bao da trong đó có cái máy chụp hình và kèm theo cả đèn chớp. 

Anh vỗ vỗ vào cái máy ảnh: 

- Cái món này quan trọng nhất đây! Chúng mình sẽ chụp trộm tất cả công việc của bọn làm bạc giả trong sào huyệt của chúng! 

Giọng tôi châm biếm: 

- Khá lắm! Chúng ta sẽ chụp được có tới "một" pô hình chứ không ít, và rồi ánh đèn chớp sẽ lôi cuốn cả một tiểu đoàn địch quân kéo tới há! 

Tiếng Trí nghe chắc nịch: 

- Yên chí đi, Chiêm! Cái bóng đèn này lóe lên một luồng ánh sáng đỏ, mắt người thường không thấy được! Thử ngó cái hình này xem, ai đó, Chiêm ? 

Trong tấm ảnh, rõ ràng là hình tôi lúc đang bước vào "Phòng thí nghiệm", đôi mắt mở lớn như đang cố trông tìm một cái gì trong bóng tối. 

Ngạc nhiên, tôi hỏi Trí: 

- Anh chụp bao giờ thế này ? 

- Ha, ha! Chỉ một câu hỏi đó là đủ chứng tỏ cái giá trị tuyệt vời của ánh sáng hồng ngoại tuyến rồi! Mình chụp hôm nọ, lúc Chiêm mò vào "Tổng Hành Dinh" đó, nhớ không ? Bữa mà Chiêm sững sờ ngạc nhiên khi bước vào thấy mình làm việc trong bóng tối đó! 

Chợt nhớ ra, tôi lẩm bẩm: 

- Ừ, nhớ rồi! Nhớ ra rồi! Tuyệt quá hả? 

Trí liền giảng rõ cho tôi tính chất đặt biệt của cái máy chụp hình này. Cũng không có gì khác lạ lắm so với các máy ảnh khác, duy cái ống ngắm thì tinh vi hơn và mặt lăng kính thì lại có mộttấm màng mỏng màu đen bao kín. 

- Chiêm chỉ việc nhấc tấm màng đen này ra bấm chụp, đoạn thay bóng đèn này, có vậy thôi hà! 

- Bất hủ thật! Vậy thì chúng mình cứ việc chụp lia lịa mà tụi nó không phát giác được sự hiện diện của chúng mình, há! Và để làm tang chứng thì... tuyệt cú mèo... heng! 

Đang cao hứng, đột nhiên tôi im bặt trợn mắt nhìn Trí. Anh đang ngoác miệng đến tận mang tai mà nhe răng cười khoái chí. Thì ra cá đã cắn câu: nói cho rõ ra là tôi đã vô tình "ô kê" với anh trong việc... hành quân trinh sát địch ngay trong đêm nay. 

Mười lăm phút sau, Trí và tôi đã đạp xe song song bên nhau qua những con đường chìm ngập trong bóng tối. Mải mê suy nghĩ, tôi cũng quên không nhắc Trí có cần né tránh con đường đi ngang nhà bé Thơ không. Hai đứa chưa kịp đề phòng thì đã nghe tiếng gọi nheo nhéo sau lưng: 

- Ê, ê! Chiêm, Trí, chờ tôi đi với, Chiêm Trí! 

Tôi hét lên: 

- Không được, bé Thơ! Con gái con đứa làm sao mà đi... lột mặt nạ cả một bọn... a... a... 

Chưa nói dứt câu, cùi chỏ của Trí đã thúc vào hông bảo tôi im ngay đi. 

Nhưng tiếng nói chua như chanh của bé Thơ đã lại lanh lảnh như còi xe lửa: 

- Một bọn kia lận, hí hí! Vậy chờ tôi, chờ tôi đi với, nghe! 

Trí gắt lên: 

- Đã bảo không mà! – Rồi anh nhấn cẳng đạp mạnh và mau hơn. 

Tôi mím môi đạp nhấn theo anh. Cả hai bỏ cách bé thơ thật dễ dàng. Nghĩ cũng thương hại bé Thơ nhưng thiệt tình không thể cho bé đi theo được. 

Chẳng mấy chốc, hai đứa tôi đã ra khỏi địa phận Thủ Đức. Bóng tối đen đặc bao phủ tứ bề. Nhưng "sếp" tỏ ra bình tĩnh lạ lùng. Thì ra anh đã thuộc đường! Đôi lần tôi thấy anh đột ngột ngoái đầu nhìn lại phía sau lưng. Cho xe sát gần tôi, anh khẽ nói: 

- Ê Chiêm! Mình có cảm giác là lạ! Hình như có người theo dõi tụi mình thì phải! 

Giật thót mình, tôi cũng quay đầu ngó lại, không thấy gì lạ. 

Một lúc sau, chúng tôi đã tới con đường dốc bữa hôm trước, rồi là lùm cây rậm đen nơi bãi thấp phía xa xa. Hai anh em xuống dắt xe đi vào đường đất dẫn tới khu nhà "sào huyệt" của bọn "bạc giả". Bỗng Trí giẫm phải một hòn cuội lớn khiến nó lăn lông lốc gây ra tiếng lộc cộc vang lên mãi không ngớt. Hai anh em nín thở ngồi thụp ngay xuống. Nếu lão Đặng Lân khôn ngoan kia mà đặt sẵn một người gác "chìm" tại đây thì thật hai anh em đã sa vào bẫy tức thì. May sao, bốn bề vẫn im lặng. Hai anh em bấm nhau từ từ nhô lên rồi dắt xe dè dặt tiến đến một cái cột xi măng mang tấm biển kẻ hai chữ: "đất bán". Chúng tôi dựng xe đạp dựa vào cây cột. Trí thì thầm: 

- Tấm biển này quả là điểm mốc dễ nhận nhất trong trường hợp cấp kỳ! 

Tôi rợn người: 

- Cấp kỳ! Cái gì mà "cấp kỳ" ? 

"Sếp" không trả lời. Anh lấy bộ "pi-da-ma" ngụy trang ra mặc vào. Tôi cũng lập tức làm theo. Xong, anh xoa lên mặt bằng một miếng giẻ cháy dở, than bụi đen thui, đoạn đưa cho tôi bảo "hóa trang" lẹ đi. 

Phút sau, hai đứa đã sẵn sàng "tác chiến". 

Nằm rạp xuống đất, Trí và tôi, hướng về phía khu nhà bí mật, trườn tới. Mặt trăng lúc mờ, khi tỏ, khiến chúng tôi không thể nhìn rõ vật gì trước mắt, dù chỉ cách độ một thước, lúc lại phải nằm im như giả chết vì mặt trăng chợt nhô khỏi cụm mây tỏa ánh sáng chói chang như hỏa châu vậy. Cũng may mà đường tiến quân lại lọt vào đúng một cái đường mương ăn thẳng vào khu nhà hoang phế. Căn phòng chính giữa có ánh sáng le lói chiếu hắt ra: đồng bọn của Đặng Lân chắc đang lúi húi làm việc. Trí bóp khẽ cánh tay và rỉ tai tôi cứ nằm phục tại chỗ. Nhẩy đánh vút mộtcái, anh đã băng qua con đường đất đỏ, xáp lại ô cửa sổ đang rộng mở. Chưa đầy một phút sau, anh đã quay trở lại, kề môi sát tai tôi: 

- Chiêm phải tiến thật sát ô cửa sổ. Nếu không, khoảng cách xa quá ảnh sẽ mờ, hỏng hết đó, nghe! 

Hồi hộp quá, tôi đâm ra cáu sườn, nghiến răng hỏi móc "sếp": 

- Anh có cần tôi vào bảo tụi gian ngồi thật điệu để tôi bấm mấy "pô" cho đẹp không ? 

Nhưng khi Trí quay ra tiến về phía cửa sổ, tôi cũng theo anh bén gót. Đặt nhẹ đầu ngón như bước chân mèo, tôi kiễng lên dòm qua ô kính: Đặng Lân đang đứng bên một người áo xanh điều khiển một cái máy rập. Tên thợ đút từng thanh "sắt" dài bẹt, một thanh kim loại gì đó chớ chắc không phải sắt, vào ổ máy, rồi đưa tay đón những miếng tròn tròn, nối đuôi nhau rớt ra. Chốc chốc, Đặng Lân lại nhón lấy một, hai cái đồng tròn xinh xinh đó, ngắm nghía, xuýt xoa, đoạn để vào trong một cái khay cùng với các đồng khác. 

Trí hạ thấp giọng: 

- Bấm một "pô" hình Đặng Lân đang ngắm nghía đồng tiền giả của hắn đi, lẹ lên! 

Tôi tuân hành, làm ngay. Luồng sáng đỏ lóe lên, nhưng mắt thường không ai trông thấy được. Cứ mỗi lần thay bóng đèn, tôi lại cảm thấy ngón tay nóng như bị bỏng, và tôi yên chí rằng máy đã chụp ngon lành. Cho máy qua ô cửa sổ, tôi bấm liền hai "pô" nữa trước khi tiến qua cửa sổ thứ hai kế cận đó. Tại căn phòng này, Sáu Goòng cùng hai tên nữa đang gọt rũa lại từng đồng tiền giả một để cho hết những miếng vẩy thừa, một người thợ nữa đang bưng cả khay tiền nhúng vào một cái chậu lớn đựng chất lỏng gì đó. 

Trí khẽ giải thích: 

- Sáu Goòng đang chải chuốt vuốt ve cho những đồng tiền giả đó. Nó cho nhúng khay tiền vào chậu đựng ốc-xít pha loãng để đồng nào đồng nấy bớt đi cái vẻ mới sáng loáng quá, trông dại mặt, khiến người ta dễ nghi ngờ. Chiêm hiểu chưa ? 

Trong giây phút thập phần nguy hiểm như vậy, thế mà tôi suýt bật phì cười với ý nghĩ: "Trí rành về cái món này như vậy, giá hùn hạp với Sáu Goòng, Đặng Lân thì hay quá... ". 

Tôi bấm liền hai "pô" nữa, thì chợt thấy hai tổ này đặt bước tiến ra phía cửa. Tôi liền theo bén gót Trí vòng qua sân phía sau. Đúng lúc hai anh em vừa nhô khỏi đằng đầu hồi nhà thì chợt thấy Sáu Goòng và Đặng Lân băng qua cái sân rộng tiến vào nhà xe rộng lớn. Tiếng Đặng Lân nghe rõ mồn một: 

- Chà! Mấy đồng cắc hai chục bạc Việt Nam đẹp ác à nghe! 

Giọng Sáu Goòng đúng là giọng kể công: 

- Thì đó, cái khó tính chuyên viên đục chạm của tôi bây giờ mới thấy là có lý, phải không ? À, này anh Đặng Lân, ngoài cổ phần ra không kể, còn cái món tiền thưởng thì tính sao, mong anh liệu tính sớm giùm cho! Chờ đợi là một điều tôi ghét nhất đấy!... À, nếu vậy thì tính ra có thể đúc được mỗi tháng ít nhất là hơn một triệu bạc, heng! Vậy thì anh khỏi cần phải kể chuyện cà kê dê ngỗng gì hết vì tôi sẽ... không tin đâu! Chỉ xin anh trả lời cho hai điểm là: bao giờ, mấy bữa nữa, anh cho tôi lãnh tiền thưởng và tiền thưởng đó là bao nhiêu ? Có vậy thôi! 

Không nghe Đặng Lân trả lời sao, vì lúc đó hai người đã tiến đến cửa nhà để xe và đang lạch xạch mở hai cánh cửa. Núp sau một chiếc xe đậu gần đấy, tôi giơ máy chụp hình, hướng về phía đó bấm liền mấy "pô" nữa. Đoạn, Trí ra hiệu cho tôi: đã đến lúc rút lui. 

Mặt trăng lúc đó đã lẩn kín vào trong mây. Bóng tối thật đen và thật dầy tưởng chừng như lấy dao mà xắt ra được. Nhưng, nhờ ở chỗ nẻo đường tiến quân cũng như lối rút quân, duy nhất chỉ là con mương đào, nên hai đứa tôi mò ra chỗ lấy xe đạp không mấy khó. 

Hai anh em chăm chú bò hết con mương. Được khoảng nửa đường, đột nhiên Trí húc nhằm mộtngười nào đó trong bóng tối; tôi bò sát ngay phía sau nên cũng ngã chồm lên người anh. Cả ba nằm ngổn ngang trên mặt đất, chân tay vướng khoặc vào nhau. Trí đứng phắt dậy, la khẽ: 

- Người của Đặng Lân! Chạy mau, Chiêm!
_______________________________________________________________________________ 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét