4
Sáng thứ hai, nghỉ hai giờ sau. Em trở về nhà thì nhận được tấm bưu phiếu 50.000 đồng của ba gửi kèm theo lá thư:
“Con gái cưng của ba,
Con mau lên bưu điện lãnh tiền đem về cất trong két cho ba hai chục. Ba chục còn lại con đem sang nhà bác Lộc để lấy hàng rồi mang gấp xuống Bảo Lộc cho ba. Ba mẹ đợi con ở nhà bác Tường. Cẩn thận trong lúc đi đường con nhé.
Hôn con”
Em nhét lá thư vào túi áo len, vội vàng đi ra cổng, vú Thoan gọi giật lại.
Em gắt lại:
- Tui đi công chuyện chớ đi chơi mô mà vú hay hỏi tò mò rứa. Ghét vú ghê.
Vú Thoan đang cầm cây chổi quét nhà, chợt liệng vào góc cửa:
- Ừ, ghét đi, ghét cho no đi. Con tao chết rồi, con tao mất tiêu rồi, chẳng còn ai thương tao nữa.
Vú lại nổi cơn khùng. Em chán nản lắc đầu đi nhanh xuống đồi.
Em vừa ngạc nhiên lẫn sung sướng khi thấy chị Bạch Vân ngồi sau quầy điện tín và tấm khăn len trắng quàng cổ, trông chị Vân dịu dàng như một nàng tiên, em reo lên:
- Chị Vân.
- Ồ, kìa Sơn.
- Chị làm ở đây hả ?
- Ừ, em đi đâu đây ?
- Em đi lãnh Mandat.
Chị Vân quay sang nói nhỏ với cô bạn bên cạnh, hình như chị nhờ coi giùm chỗ cho chị, em thấy cô bạn gật đầu.
- Ừ, để đó cho tao.
Chị Vân bước ra đến bên em:
- Đưa thẻ và bưu phiếu đây chị lãnh giùm cho em cưng. Đằng đó đông lắm, em chen không nổi đâu.
Em ngồi một mình trên ghế đợi chị Vân. Em nghĩ đến lá đơn xin phép phải viết chiều nay với một lý do thật chính đáng để xin nghỉ vài ngày xuống Bảo Lộc hoàn tất nhiệm vụ được ba em giao phó. Chắc chuyến này trở về Đà Lạt có cả ba me nữa, em thầm nghĩ và cảm thấy vui vui.
- Cười gì đó Sơn ?
Em ngẩng lên:
- Chị Vân, chị lãnh tiền rồi à, mau rứa ?
Chị Vân ngồi xuống bên em:
- Thật chị không an tâm tí nào khi thấy em đi một mình về nhà với số bạc lớn như vậy.
Em cảm động:
- Chị đừng lo. Ba em thường sai em những công việc như vậy, em quen rồi. Hơn nữa, em sẽ ghé nhà bác Lộc gần đây giao bớt ba chục ngàn, em chỉ mang về nhà hai chục ngàn thôi.
Chị Vân vẫn băn khoăn:
- Hai chục ngàn cũng là một số tiền lớn đối với một cô bé mười lăm tuổi như em.
Em nhìn chị dò hỏi:
- Chị biết tuổi của em ?
Chị Vân tươi cười trả tấm thẻ lại cho em:
- Chị nhìn trong này. Em còn trẻ con lắm Sơn ạ, nếu so với tuổi của em.
Em pha trò:
- Như rứa thì em khỏi phải thành bà cụ non phải không chị ?
- Bà cụ non… sao ?
- Bà cụ non là còn nhỏ tuổi mà làm ra vẻ người lớn đó.
- Chị biết rồi, nhưng Sơn đâu phải là bà cụ non.
- Rứa mà đôi khi con Nguyệt Hồng vẫn bảo em là bà cụ non đó.
Chị Vân thoáng nhíu mày:
- Nguyệt Hồng nào ? Có phải Nguyệt Hồng người Huế em của Nhật Hương không?
Em siết tay chị:
- Đúng rồi chị. Con Nguyệt Hồng học cùng lớp với em, tụi em thân nhau lắm. Chị có quen với nó hả ?
Chị Vân lắc đầu, giọng chị buồn buồn:
- Chị là bạn của Nhật Hương dạo còn đi học. Chị ra đời sớm trong khi Nhật Hương vẫn tiếp tục học lên.
Em thắc mắc, chị Vân là bạn của chị Nhật Hương, lẽ dĩ nhiên Nguyệt Hồng phải quen thân với chị. Nhưng sao con bé lại tỏ ra lạnh lùng khó chịu khi nghe em nhắc đến tên Bạch Vân ? Chị Vân dễ thương, chị Vân dịu dàng thế mà sao Nguyệt Hồng lại có vẻ ác cảm như vậy ? Em nêu lên câu hỏi để rồi không tự trả lời được, để thấy tấm màn bí mật xung quanh chị Vân càng ngày càng đặc như lớp sương mù trên những ngọn đồi Đà Lạt mỗi buổi sáng mặt trời chưa lên. Em nhớ đến lời chị Vân đã nói với em sáng hôm qua trên con suối nhỏ cạnh gốc thông già: “Cả thành phố này đều không ưa chị vì má nuôi của chị ngày xưa là một vũ nữ”. Em lại nghĩ đến giọng nói đầy vẻ miệt thị của Nguyệt Hồng khi nó nhắc đến tên má nuôi chị Bạch Vân. Bà Yvonne Ngọc, cái tên bằng chữ Pháp kèm trước tên thật đó đã nói lên một cái gì có vẻ phong trần của người mang tên. Em nhận thấy Nguyệt Hồng và cả dư luận thành phố Đà Lạt này khắt khe quá. Theo em nghĩ, không có nghề nào xấu cả, chỉ có người xấu mà thôi. Mà bà Yvonne Ngọc thì không thể xấu được, tuy chưa gặp mặt bà, nhưng qua lời kể của chị Vân, bà Yvonne Ngọc là một người bạn tốt, bà đã tôn trọng lời trối trăn của bạn lúc lâm chung, lãnh nuôi đứa con gái bé bỏng của bạn từ năm lên ba cho đến lúc trưởng thành. Gần hai mươi năm trời nuôi nấng chị Vân bằng tất cả tình thương mến đậm đà, bà Yvonne Ngọc đã ban cho chị Vân tình mẫu tử thiêng liêng ngỡ đã mất khi người mẹ thân yêu vĩnh viễn một lần đi. Em quý chị Vân, và dù ai có nói xỏ nói xiên về bà Yvonne Ngọc, em vẫn kính trọng người đàn bà ấy.
Khách vào bưu điện mỗi lúc một đông, em đứng lên:
- Thôi em về để chị còn làm việc.
Chị Vân tiễn em ra cửa:
- Em đi đường cẩn thận nhé Sơn, cầm bóp thật chặt đó.
- Chị yên chí mà. Chủ nhật em lại nhà chị chơi nghe.
Chị Vân vui vẻ:
- Ừ, chị sẽ đón em yêu bên giòng suối.
Em ghé nhà bác Lộc bán dụng cụ máy móc, bác đang tính sổ sách với mấy người bạn hàng, thấy em, bác đon đả:
- Kìa cháu Sơn, có việc gì thế cháu ?
Em lễ phép:
- Kính chào bác ạ. Ba cháu sai cháu đem tiền sang bác để lấy hàng.
Bác Lộc gấp cuốn sổ lại:
- Ngồi chơi đã cháu, chờ bác một tí nhé.
Em dạ nhỏ rồi ngồi xuống cạnh bàn bác Lộc đang ngồi làm việc. Bác Lộc vào nhà một lát rồi mang ra một gói lớn để lên bàn, bác xoa hai tay vào nhau:
- Đây đây, hàng mới về. Phụ tùng máy xay trà đó cháu. Đầy đủ tất cả, cháu lấy ngay bây giờ chứ ?
Em mở bóp đếm đủ tiền giao cho bác Lộc:
- Dạ, bác cho cháu mang về để còn ngày mai đem xuống Bảo Lộc cho ba cháu.
Bác Lộc nhịp nhịp những ngón tay phì nộn trên bàn:
- Mai cháu xuống Bảo Lộc à ? Vậy cho bác gửi vài chữ cho ba nhé.
Em sốt sắng:
- Dạ, bác viết đi, cháu đợi.
Bác Lộc viết hí hoáy lên tấm danh thiếp thật lâu, em đưa tay nhìn đồng hồ, gần 12 giờ rồi, gian phòng đã vắng khách, có tiếng la nheo nhéo của lũ con bác Lộc cùng tiếng đũa chén chạm vào nhau sau nhà. Em chợt nghe bụng đói cồn cào.
________________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG 5
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét