Thứ Ba, 24 tháng 2, 2015

CHƯƠNG XI, XII_PHO TƯỢNG RỒNG VÀNG

XI

MAI PHỤC 

Chúng tôi bèn kéo qua phòng Xu Xu họp hội nghị tìm phương pháp tìm chiếc vòng hột xoàn và chống lại bọn cướp. Anh Đông điều khiển hội nghị. 

Anh nói thao thao bất tuyệt : 

- Chúng ta phải hành động nhanh để bắt bọn cướp quả tang. Như chúng ta đã biết, bọn cướp luôn rình mò và theo dõi Quách Tĩnh, vì thế chúng ta tương kế tựu kế gài bẫy bọn chúng. 

Tối nay, Quách Tĩnh hãy vào tìm tòi trong trường như thường lệ. Nhưng lần này, Quách Tĩnh mang theo một vòng hột xoàn giả. Khi ra khỏi trường, Quách Tĩnh sẽ dụ bọn cướp đến ổ mai phục của chúng tôi ở góc đường cạnh nghĩa địa. Khi Quách Tĩnh đến đó, Quách Tĩnh hãy đưa cho chúng tôi xem chiếc vòng hột xoàn giả đó. Quách Tĩnh phải cần làm sao cho ánh sáng lóng lánh để bọn cướp thấy. Nhất định lúc đó bọn cướp sẽ tiến tới tấn công và giựt kho tàng đó, lúc bấy giờ Quách Tĩnh sẽ dùng sức mạnh sẵn có của mình chế ngự bọn cướp và như thế chúng ta sẽ tìm ra thủ phạm. 

Khi anh Đông vừa nói xong, một tràng pháo tay nổi lên vang dội. Tất cả mọi người đều hoan nghênh mưu kế thần tình của anh Đông. 

- Hoan hô anh Đông ! 

Anh Đông mỉm cười khiêm nhượng : 

- Cám ơn ! Chúng ta hãy xem kỹ giờ cho ăn khớp nếu không sẽ hỏng cả. Đêm nay, Quách Tĩnh nhớ là chúng ta sẽ gặp nhau lúc 9 giờ rưỡi đúng. Quách Tĩnh chỉ ở trong trường một lúc rồi làm bộ đi ra có vẻ mừng rỡ hối hả như đã tìm ra điều gì hết sức quan trọng. 

Quách Tĩnh : 

- Ngộ hiểu lắm ! Anh Đông yên trí ! 

Chợt nghĩ đến người gác đêm, tôi hỏi : 

- Còn người gác đêm, anh ! Em sợ người gác đêm thấy Quách Tĩnh thì kế hoạch mình sẽ hỏng cả. 

Anh Đông nói với tôi giọng hết sức tin tưởng : 

- Em đừng lo ! Từ trước, Quách Tĩnh đã tránh được thì bây giờ cũng vậy ! 

Tối đến, tôi, anh Đông và Xu Xu đi đến chỗ hẹn. Tôi sốt ruột lo lắng, Xu Xu cũng vậy. Chỉ có anh Đông bình tĩnh lạ thường. Anh ngó đồng hồ. Anh nói to : 

- Kìa ! Quách Tĩnh kìa ! 

Một bóng đen to lớn đang tiến về phía chúng tôi. 

Anh Đông ra lệnh : 

- Chúng ta bao quanh Quách Tĩnh nhanh ! Em Hương và Xu Xu nhớ là Quách Tĩnh đang nóng lòng báo cho chúng ta biết điều khám phá của mình. 

Chúng tôi đứng chung quanh Quách Tĩnh. 

Anh Đông nói thầm : 

- Quách Tĩnh có thấy bọn cướp không ? 

- Có ! Bọn chúng đang theo ngộ ở sau. Nhất định chúng đang nghi ngờ ngộ đã tìm ra hột xoàn. 

A liếc ra đường. 

- Tốt ! Chúng ta hy vọng thành công rồi ! 

Quách Tĩnh nói : 

- Chúng đi bằng xe hơi. Xe hơi chúng tắt đèn. 

Tôi chả cần phải dòm đâu nữa : tiếng động cơ xe hơi đã nổ rất gần. Bọn cướp đã đến ! 

Anh Đông nói quyết liệt : 

- Bình tĩnh ! 

Rồi anh quay sang Quách Tĩnh : 

- Quách Tĩnh ! Anh đem chiếc vòng hột xoàn ra ! 

Quách Tĩnh rút chiếc vòng hột xoàn trong túi ra rồi làm bộ đánh rơi xuống đất. Quách Tĩnh cúi xuống nhặt với vẻ hết sức run. 

Bọn cướp đã thấy rô ràng. 

Anh Đông ra lệnh : 

- Rồi ! Quách Tĩnh bỏ chiếc vòng vào túi ngay đi ! 

Quách Tĩnh bèn quay lưng đi được vài bước thì chạm chiếc xe hơi bọn cướp. Thấy vậy, Quách Tĩnh phóng nhanh, chiếc xe hơi bèn quay nửa vòng rượt theo. Chỉ vài giây, chiếc xe hơi vượt qua Quách Tĩnh và chận Quách Tĩnh lại. Chúng tôi thấy nhiều bóng đen nhào xuống bao vây Quách Tĩnh. 

Nhưng Quách Tĩnh đã tả xung hữu đột chống lại bọn cướp. Đôi tay, đôi chân Quách Tĩnh hoạt động dữ dội. Bọn cướp có vẻ núng thế. Thình lình, một tên cướp tránh khỏi vòng chiến chạy về xe hơi lấy ra một cái gậy khá to. Nó lừa Quách Tĩnh không để ý nện vào đầu Quách Tĩnh một cú như trời giáng. Quách Tĩnh đau quá ngã khuỵu xuống đất. 

Thấy vậy, Xu Xu rống lên : 

- Phải cứu Quách Tĩnh mau ! 

Chúng tôi nhào tới. Chúng tôi chiến đấu thật hăng. Xu Xu đã dùng võ nhu đạo chế ngự được một tên cướp. Nhưng Xu Xu phải bỏ tên đó phóng tới giơ chân đá tên thứ hai cứu tôi thoát khỏi một cây gậy của một tên cướp khác. Ngoài nhu đạo Xu Xu còn biết cả võ Tàu. Anh Đông cũng không kém Xu Xu. Anh đấu với tên to nhất trong bọn. Một hồi, thấy tình thế nguy hiểm, bọn cướp ra dấu hè nhau phóng lên xe tẩu thoát. 

Vì lo sợ tính mạng Quách Tĩnh, chúng tôi không rượt theo, lo đỡ Quách Tĩnh dậy. Quách Tĩnh rên khe khẽ. 

Anh Đông thất vọng : 

- Chúng ta đã thất bại ! Bao công phu đã tan ra mây khói ! 

Sáng hôm sau, trên đường đi học, chúng tôi ghé qua đấu trường đêm qua coi lại xem may ra tìm được vết tích gì của bọn cướp chăng ! 

Tôi chán nản không tin tưởng gì hết. Nhưng, sau khi quan sát khắp nơi, anh Đông gọi tôi : 

- Nè ! Hương ! 

Tôi chạy lại. Anh Đông cầm một mảnh giấy nát nghếu nhưng mấy chữ vẫn còn nổi rõ : khách sạn Thân Tình. 

Anh Đông hỏi : 

- Em có biết khách sạn này ở đâu không ? 

Tôi đáp ngay : 

- Ở xa lộ Biên Hòa, cạnh suối Rù Rì. 

Anh Đông cười : 

- Giỏi ! Con gái có khác ! Cái gì cũng biết cả ! 

Anh Đông đâu có biết tôi biết khách sạn Thân Tình là nhờ tôi đã được theo đoàn hướng đạo của tôi lên suối Rù Rì cắm trại mấy lần. 

Tuy nhiên tôi vẫn hãnh diện : 

- Chứ sao ! 

Anh Đông có vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau anh nói : 

- Chiều nay, anh và em đến khách sạn Thân Tình dò xét thử xem sao !



XII

KHÁCH SẠN THÂN TÌNH 

Chiều đến, để dễ dàng hành động, tôi và anh Đông đi chung chiếc xe Suzuki của anh. Anh chở tôi. Đường xa lộ rất dễ đi nhưng nhớ lại tai nạn của ông bà Xu Hào và nhìn các chiếc xe hơi khổng lồ đang phi vun vút trên đường, tôi hoảng sợ la anh hoài bắt anh phải đi chầm chậm. Tuy thế, anh vẫn phóng xe trên 40 cây số một giờ. Chả mấy chốc, chúng tôi vượt qua ngã tư xa lộ Thủ Đức và thấy ngay khách sạn to lớn Thân Tình lừng lững trước mặt. Cẩn thận, anh Đông gởi xe ở một cái quán bên kia đường. Chúng tôi đi bộ vào khách sạn. 

Vừa vào đến sân khách sạn, chúng tôi thấy có mấy chiếc xe hơi đậu rải rác, đặc biệt có một chiếc xe màu xanh trông quen quen. 

- Em có đem theo giấy bán báo dài hạn của tạp chí Tuổi Hoa không ?

Giấy này lúc nào mà tôi chả mang theo. Nghe anh hỏi, tôi gật đầu.

Anh nói : 

- Anh em mình vào văn phòng khách sạn. Em làm bộ mời nhân viên mua báo dài hạn, trong khi đó anh lén xem danh sách các người hiện ngụ trong khách sạn. Làm như thế để lở nếu có quân gian thì chúng khỏi nghi ngờ. 

Anh Đông lúc nào cũng đa mưu ! Hai anh em tôi mạnh dạn bước vào văn phòng khách sạn. Tôi tiến đến quầy trong khi anh Đông lảng vảng chỗ để danh sách. Ngồi sau quầy là một lão già có râu cá chốt thấy phát ghét. Lão ngó tôi đăm đăm. Tôi chưa kịp nói gì hết, lão đã hỏi : 

- Cô bé hỏi gì đó ? 

Tôi bèn trổ tài trình bày cho lão nghe nội dung và hình thức tờ Tuổi Hoa, một tờ báo chuyên viết cho tuổi học trò, rồi tôi mời lão mua dài hạn tạp chí đó. 

Lão chăm chú nghe tôi nói. Sau khi nghe đến lời cuối cùng mời lão mua dài hạn, lão nhếch mép cười khinh bỉ : 

- Cô bé đi đi ! Ở đây là khách sạn, chả có báo bổ gì hết ! 

Tôi phải đi ra ngoài. Lúc đó anh Đông cũng vừa ra. Tôi hỏi anh : 

- Anh có thấy cái gì không anh ? 

Anh nhìn tôi khẽ gật đầu nhưng không nói gì hết. Anh dẫn tôi qua quán chỗ gởi xe ngồi uống nước. Ở vị trí đó, chúng tôi có thể thấy rõ cả mặt tiền khách sạn. Anh nói nhỏ vừa đủ tôi nghe : 

- Anh có thấy tên Quynh hiện ở phòng 13. Tên Quynh làm anh liên tưởng đến tên Huynh hay Huyên mà bà Hùng nói với phóng viên Mã bữa nọ. 

Tôi hỏi : 

- Phòng đó ở đâu anh ? Dưới đất hay trên lầu ? 

Anh Đông lấy tay chỉ qua khách sạn : 

- Ở dưới đất ! Chỗ cái xe hơi xanh đó ! 

Thình lình, anh Đông la lên : 

- Hương ! Em xem kìa ! 

Chiếc xe Toyota từ từ tiến vào khách sạn. Người tài xế chính là người mang kính đen ám ảnh chúng tôi từ lâu nay. Người tài xế ấy lái xe chầm chậm đến ngừng ngay sau chiếc xe hơi xanh. 

Anh Đông sung sướng ra mặt : 

- Đúng như anh đoán ! Phòng số 13 là sào huyệt bọn cướp. 

Anh vừa nói xong, tôi thấy trên xe Toyota bước xuống ba người. Họ gõ cửa phòng 13. Cửa phòng mở. Họ vào. Cửa phòng đóng lại. Tôi còn thấy cái màn treo ở cửa sổ phòng từ từ khép kín lại. 

Anh Đông nói nhanh : 

- Hương ! Thế là mình thành công ! Anh tin rằng bọn gian đang bàn bạc trong đó. Đây là cơ hội bằng vàng lột mặt nạ bọn sát nhân. 

Chúng tôi bèn chạy qua đường, bọc ngõ sau khách sạn. Sau khách sạn là một con đường nhỏ cây cối um tùm. Anh Đông đếm từng phòng một. Đến phòng số 13, anh ngừng lại quan sát. Cạnh đó, có một cây cổ thụ to lớn. Thật là một địa lợi hết sức quí. Đứng sát cạnh cửa sổ sau cửa phòng 13, chúng tôi có thể nghe lén được người trong phòng nói chuyện. Nhưng khi lùi lại núp vào cây cổ thụ, chúng tôi có thể tránh khỏi bị lộ diện đồng thời có thể thấy hoạt động phía trước sân khách sạn nhờ một hành lang bên trái. 

Anh Đông rút sổ tay ra ghi lia lịa. 

Một người nói giọng có vẻ giận : 

- Tụi bây tệ quá ! Bị Quách Tĩnh và mấy đứa nhỏ lừa tráo chiếc vòng hột xoàn giả. 

Tôi hơi ngạc nhiên vì thấy giọng hơi quen quen. 

Một người trả lời, đúng là giọng khàn khàn của người mang kính đen : 

- Phê bình thì dễ lắm, Quynh à ! Tại sao cách đây mấy tháng mầy cũng thất bại như tụi tao vậy ? 

- Luân ! Mày nên nhớ kỳ đó đâu phải lỗi tại tao ? Tại xui mà ! Tao đã theo dõi nó sát, tính áp bắt nó dừng xe đâu ngờ nó mất trớn nhào luôn xuống hố sâu chết không kịp trối ! 

- Tụi bây cãi nhau chi vô ích vậy ? Mất thì giờ quá rồi ! Mình phải làm sao chứ ? 

Một giọng chua như dấm nổi lên : 

- Dù sao việc đã qua rồi, bỏ đi ! Nhắc lại chả có ích gì hết ! Bây giờ mình phải tìm cách làm sao lấy được chiếc vòng hột xoàn quí giá đó ! Tao thấy Quách Tĩnh và bọn nhỏ cũng khôn lắm, đừng khinh thường chúng nó. 

Một giọng khác lại nổi lên, đúng là giọng tên Quynh : 

- Tao tin chiếc vòng đó còn ở trong trường. Vì thế Quách Tĩnh ra vô đó hoài. Tụi bây dễ hoạt động hơn tao, tụi bây hãy lo cho xong vụ này ! 

Anh Đông ngó tôi hãnh diện, anh đã khám phá ra bọn cướp. Nhưng lúc đó, một việc xảy ra hết sức bất ngờ làm chúng tôi hết hồn, chút xíu bị bại lộ, nguy hiểm hết sức ! 

Một con mèo to lớn từ đâu bỗng phóng ào vào mặt tôi. Hoảng hốt tôi tính la lên nhưng cố dằn được. Vì quá bất ngờ, tay tôi đã cào cửa sổ một cái rột. Liền lúc đó, nhiều tiếng chân chạy dồn dập về phía cửa sổ. Tôi và anh Đông ba chân bốn cẳng phóng nhanh núp vào cây cổ thụ. Con mèo vẫn còn đứng đó ngó bọn gian kêu : Meo ! Meo ! Thấy mèo, bọn gian cười nắc nẻ rồi đóng cửa sổ lại. Trước khi đóng, một tên quăng một tàn thuốc xuống đất. Anh Đông lượm lên, thấy hiệu Pallmall. 

Lúc đó, chúng tôi nghe giọng nói của tên Quynh nổi lên : 

- Bây giờ tao phải đi Saigon có chút việc ! Thôi mình ra ngoài ! 

Chúng tôi nghe có những bước chân tiến về phía cửa. Chúng tôi vội chạy về cây cổ thụ để xem bọn chúng làm gì ở sân khách sạn. 

Tôi thấy trước tiên tên Luân người mang kính đen. Kế đó tên nhỏ con ốm nhách đã rình rập nhà Xu Xu theo sau tên Luân. Tới chiếc xe Toyota, tên Luân quay lại nói gì một hồi. Chúng tôi thấy tên nhỏ con lên ngồi kế tên Luân. Còn tên thứ ba khá to con lên ngồi ở băng sau. Chiếc xe rồ máy lướt ra xa lộ chạy thẳng. Chỉ còn chiếc xe xanh, chưa có người lái. Chúng tôi đoán thế nào tên Quynh cũng lên xe đó. Một lúc sau chúng tôi thấy một người tiến về phía xe đó. Chúng tôi trố mắt nhìn. Ô kìa ! Ông phóng viên Mã, người đã phỏng vấn Xu Xu và bà Hùng về tai nạn của ông bà Xu Hào. Ông phóng viên Mã leo lên xe rồ máy chạy. 

Thấy vậy, tôi nói với anh Đông : 

- Hèn chi ! Lúc nãy em thấy chiếc xe hơi đó hơi quen. Đúng là chiếc xe ông phóng viên Mã lái đến nhà Xu Xu bữa nọ. 

Anh Đông gật đầu : 

- Anh cũng nhận thấy như vậy ! Nhưng ông Mã làm gì ở đây vậy ? 

Tôi hỏi : 

- Còn tên Quynh đi đằng nào, không thấy ra ? 

Chúng tôi chạy lại cửa sổ. Anh Đông nhướng chân dòm vào phòng qua kẽ hở. Phòng trống trơn. Tên Quynh đã thoát khỏi chúng tôi, tên Quynh biến mất tự bao giờ. 

Ngần ngừ chốc lát, chúng tôi đành phải lái xe trở về. Nhà phóng viên Mã làm gì ở khách sạn này ? Tên Quynh là ai ? Tại sao tên đó lại nói với các tòng phạm câu : Tụi bây dễ hành động hơn tao ! Chúng tôi chưa tìm được câu trả lời các thắc mắc đó.
_______________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XIII, XIV

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét